“Làm sao mẹ lại mong muốn con bị bại lộ chứ? Mẹ chỉ… chỉ nghĩ rằng con sẽ đến xin mẹ giúp đỡ. Mẹ là mẹ của con, con không muốn để mẹ giúp con sao? Nếu khi đó con cầu xin mẹ, thì cũng sẽ không đến nông nỗi…” “Chuyện cũng sẽ không đến nông nỗi này!” Đào Anh Thy cắt lời bà ta, cực kỳ tức giận: “Rốt cục là mẹ nghĩ như thế nào? Mẹ nghĩ con sẽ tìm đến nhờ mẹ giúp đỡ sao? Đúng vậy, ở thủ đô con sẽ không tìm ai ngoài những người thân thiết với con cà. Nhưng chúng ta trừ quan hệ mẹ con ra thì còn gì nữa? Sau khi con tới thủ đô, lúc nào mẹ cũng lợi dụng con, con không tìm mẹ, thì mẹ coi con là đứa ngốc à?”
Đào Anh Thy càng nói càng tức giận, đứng phắt lên.
Trên mặt Liêu Ninh lộ vẻ áy náy: “Mẹ xin lỗi Anh Thy, mẹ thực sự có lỗi với con, mẹ đâu có biết rằng con sẽ không tìm mẹ? Mẹ hy vọng con sẽ đến tìm mẹ nên mới làm như vậy! Hơn nữa, kết quả này không quá tệ, thậm chí còn làm mẹ ngạc nhiên… Sáu bé con thực sự là của Tư Hải Minh, điều này làm sao mà giấu được.”
Sắc mặt Đào Anh Thy rất khó coi.
Nhưng cô không ngạc nhiên khi Liêu Ninh biết chuyện này, dù sao thì Tư Thái Lâm và sáu bé con cũng học cùng trường, cùng nhau chơi đùa, chuyện này không giấu được.
Xem ra Tư Hải Minh không cố ý giấu giếm, nếu không Liêu Ninh cũng sẽ không biết được.
Người đàn ông này mạnh mẽ như vậy đấy, ai cũng không làm gì được anh. Liêu Ninh cần thận bước tới, thân mật nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đào Anh Thy: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đào Anh Thy lạnh lùng rút tay về, xoay người đi về phía ban công.
Liêu Ninh lúng túng, sau đó lại tiếp tục cười, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều: “Trước kia mẹ còn sợ Tư Hải Minh phát hiện chuyện sáu đứa trẻ, bây giờ thì tốt rồi, bọn trẻ là con của cậu ta, đây là điểm tựa vững chắc cho lũ trẻ trong cuộc sống và cả tương lai, con đừng lo lắng quá. Nếu những người phụ nữ khác biết được, không biết họ sẽ ghen tị với con đến mức nào đâu! Con không chỉ là người phụ nữ của Tư Hải Minh mà còn là mẹ ruột của con cậu ta, thân phận tuyệt đối không giống nhau. Mẹ không hiểu, tại sao con lại phải giấu giếm chứ. Sau khi biết con sinh cho mình sáu đứa nhỏ, cậu ta có hứa hẹn gì với con không?”
Đào Anh Thy không thể tin được, quay đầu lại, hỏi: “Không phải mẹ nghĩ là con sinh con cho Tư Hải Minh thì anh ta sẽ cưới con đấy chứ?”
Liêu Ninh cứ như thể không nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của cô, nói tiếp: “Cho dù không kết hôn, nhưng công lao của con lớn như vậy thì cũng phải cho con chút gì đó chứ? Lần trước, có một nữ minh tinh liên tục sinh hai đứa con trai, vẫn không được cưới về, nhưng người ta lại cho cô ta đến sáu trăm tỉ, còn có một căn biệt thự triệu đô cao cấp, hiện tại rất được xem trọng trong giới giải trí, con sinh sáu đứa, một đứa là ba trăm tỉ, sáu đứa cũng được một ngàn tám trăm tỉ chứ đừng nói đến những biệt thự cao cấp khác.”
Đào Anh Thy đau hết cả đầu, hỏi: “Tại sao phải để người khác xem trọng mình?”
Liêu Ninh bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng, sau đó lo lắng nói: “Con không thể vì bản thân mà phần đầu một chút à? Con là con gái của mẹ, mẹ không thể để con thua thiệt! Con có cả công lao lẫn khổ lao, cho dù không kết hôn, thì cũng không thể để cậu ta ngồi không hưởng lộc được.”
“Ý của mẹ là, con đi kiếm chuyện với Tư Hải Minh? Đòi anh ta cho danh phận và tiền bạc?” Đào Anh Thy nén cơn tức, hỏi.
“Đúng vậy.” “Đó cũng là con của con! Con đi đòi tiền làm gì? Bán mấy đứa nhỏ chắc?” Đào Anh Thy không nghe vào mấy lời của Liêu Ninh.
Cô đã sắp không nên nổi cơn giận rồi.
“Sao lại ăn nói khó nghe như vậy? Mấy đứa nhỏ cũng mang dòng máu của cậu ta, cậu ta muốn đưa con về mà không cho mẹ chúng được tí gì chắc? Anh Thy, con có bị ngốc không? Trước đây, mấy đứa trẻ không có người chăm sóc, mẹ đã nghe lời con rồi, nhưng bây giờ thì khác, dù sao Tư Hải Minh cũng có nhiều tiền như vậy, sao con lại không muốn? Con còn ở đây giả vờ thanh cao cái ai? Con muốn me tức chết đúng không?”