Không cần nghĩ cũng biết ngay là anh bảo vệ sĩ bỏ những con cá đó vào. Bảo An nhìn chằm chằm chủ cá nhỏ bơi qua bơi lại, vừa ngây thơ lại đáng yêu. Đào Anh Thy toát mồ hôi, cô cảm thấy bé con có thể cứ nhìn cả ngày như vậy… Gió biển thổi qua, mang lại luồng không khí mát mẻ, làm giảm sự khô nóng của thời thời tiết.
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ sáu bé con vui vẻ đùa nghịch, suy nghĩ bay xa. Đây là cơ hội gặp nhau mà cô phải lợi dụng Tư Viễn Hằng mới có được. Cô cố ý gặp Tư Viễn Hằng, cùng anh ta đi du lịch.
Ngay từ lúc đây cô đã có mục đích riêng, một là khiến Tư Viễn Hằng hoàn toàn hết hi vọng với cô, hai là có thể gặp được sáu đứa con nhỏ của mình. Cô biết nhất định Tư Hải Minh sẽ đuổi đến đây.
Tư Hải Minh đả kích Tư Viễn Hằng thế nào để không còn hậu hoạn về sau đây? Tất nhiên là cho anh ta biết sự tồn tại của sáu đứa bé.
Điều duy nhất cô không nghĩ tới, Tư Hải Minh còn dứt khoát hơn trong tưởng tượng của cô, trực tiếp đưa sáu đứa nhỏ đến trước mặt bọn họ.
Dù sao, mục đích của cô đã đạt tới. Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng khó chịu thì có thể làm gì? Cứ lừa gạt Tư Viễn Hằng mãi mãi, hay là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại sáu đứa con của mình? Cô không muốn điều nào trong đó cả.
Thái độ của Tư Hải Minh rất rõ ràng, không bao giờ cho phép cô đi tìm hạnh phúc riêng…
Cô chỉ là… Cảm thấy có chút không thở nổi… Đào Anh Thy quay đầu nhìn ô che nắng cách đó không xa.
Tư Hải Minh ngồi dưới ô che nắng, không biết khi nào đã có một người đẹp nước ngoài đứng bên cạnh, người ta còn mặc bikini, đứng thẳng người, chân dài thướt tha, hai mắt phóng điện quyến rũ anh.
Quả nhiên, người như Tư Hải Minh dù đi đến đâu cũng có phụ nữ nhung nhớ. Khi Tư Hải Minh quay sang nhìn, Đào Anh Thy thu ánh mắt lại, giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Chẳng bao lâu sau…
“Uống nước nào!” Vài người đẹp nước ngoài mặc bikini bưng đồ uống đến.
Bọn họ chia đồ uống cho sáu đứa bé con. Một người trong đó bước đến trước mặt cô: “Quý ông ngồi ở bên kia bảo cô đến đó.”
Đào Anh Thy không cần nhìn cũng biết cô ta đang nhắc đến ai. Cô cũng không muốn chọc giận Tư Hải Minh, chỉ cần có thể gặp sáu đứa con nhỏ, cô đã rất thỏa mãn rồi. Nếu Tư Hải Minh không vui, ai biết anh sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa, cô còn có mục đích khác… Đào Anh Thy đứng dậy, bước đến chỗ ô che nắng. Ngồi trên ghế nằm. Có đồ uống đặt sẵn trên bàn, cô không nói gì, cầm lấy uống, nhìn sáu đứa bé con chơi đùa cách đó không xa. Nuốt xuống đồ uống mát mẻ, hỏi: “Ngài Hải Minh, khi nào thì đi?”
“Cô thích Tư Viễn Hằng ở điểm nào?”
“” Đào Anh Thy suýt sặc vì đồ uống trong miệng, cô cứ nghĩ tai mình có vấn đề nên quay mặt sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Tư Hải Minh. Câu hỏi này đầy rẫy âm mưu, nguy hiểm, dường như chỉ cần cô nói ra lời nào đó chói tai, thì cô sẽ bị Tư Hải Minh dìm chết trong biển ngay lập tức. Nhưng nếu trả lời lệch lạc, người này chắc chắn sẽ không hài lòng!
“Giữa tôi và anh ấy đã không còn hi vọng gì nữa rồi.”
Thích ở điểm nào sao? Dịu dàng đó, anh có cái đó sao?
“Có hay không là do tôi quyết định. Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” “Anh muốn tôi nói gì?” Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh im lặng chăm chú nhìn, cuối cùng nói như đang tự trần thuật:
“Cũng không có gì đặc biệt, khi đó tôi cần một người bên cạnh, ngẫu nhiên gặp gỡ, anh ấy lại đối xử với tôi rất tốt, thuận theo tự nhiên ở cạnh nhau thôi. Dưới tình huống như vậy, anh hỏi tôi thích anh ấy ở điểm nào? Ai mà không có vài mối quan hệ yêu đương chứ? Vì dụ như vừa rồi, không phải ngài Hải Minh được biết bao nhiêu người đẹp vây quanh đó thôi?”
“Cô có ý kiến sao?” Con người của Tư Hải Minh sâu thẳm như bóng đêm, dù bị chất vấn nhưng anh không hề thấy giận.
“Không có.” Đào Anh Thy nhìn sáu đứa bé con vui sướng chơi đùa bên kia, đây là lần đầu tiên chúng được chơi cát.
Nhưng cô vẫn biết rõ, nếu không phải sáu bé con đều ở đây, Tư Hải Minh tuyệt đối sẽ không đề cô có kết cục tốt như vậy.
Điều này chứng minh Tư Hải Minh vẫn bận tâm đến sáu bé con, chỉ riêng điểm này đã khiến trái tim cô bình tĩnh hơn nhiều…