Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 297: Sáu đứa trẻ ở lại Minh Uyển




Đào Anh Thy ôm sáu đứa nhỏ ngồi xuống ghế, thắt dây an toàn cho bọn nhỏ.

Đào Anh Thy nghĩ, khi cô thắt đây an toàn cho sáu đứa nhỏ, Tư Hải Minh hoàn toàn chỉ ngồi nhìn, giống như sáu đứa nhỏ không phải con của anh vậy. Cô không nhìn ra Tư Hải Minh thâm sâu khó lường này đang suy nghĩ cái gì.

Cô chỉ nhớ trước kia Tự Hái Minh có nói, anh không thích trẻ con. Có vẻ như, cho dù anh không thích, cũng sẽ không đế đám nhỏ đi theo cô rồi.

Sau khi trực thăng cất cánh, xe trong khu chung cư cũng rời đi. Không gian khôi phục lại như lúc trước.

Đào Hải Trạch bước ra ngoài, bên cạnh còn cho chủ nhà.

“Em chắc chắn sáu đứa nhỏ là con của Đào Anh Thy hả?” Đào Hải Trạch hỏi.

“Đúng vậy. Em hỏi rồi, cô ta nói như vậy. Thật là lợi hại, lần đầu tiên em nhìn thấy sinh sáu đây. Không biết người đàn ông kia là ai, hình như là rất có quyền lực” Chủ nhà nói.

“Quyền lực đến nỗi em không thể tưởng tượng được đâu”

Đào Hải Trạch nói đầy ẩn ý, quay người: “Đi thôi”

“Không phải anh bảo muốn ở lại sao? Sao vậy, vợ anh tìm anh rồi sao?”

“Còn có việc, lần sau đến tìm em”

Ngồi trực thăng đến thành phổ rất nhanh.

Trực tiếp đến Minh Uyến.

Sau khi xuống trực thăng, sdt rất hào hứng, ôm đùi Đào Anh Thy.

Bảo Vỹ: “Mẹ ơi, chúng ta ngồi trực thăng rồi”

Bảo Long: “Trực thăng”

Bảo My yếu ớt nói: “Qúa to”

Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ, bọn nhỏ đều rất vui, dù sao cũng được đi trực thăng mà bọn nhỏ luôn muốn đi mà. Lần sau muốn ngồi, lúc nào cũng có thể được mà. Tư Hải Minh không nhỏ mọn như vậy.

Quản gia Bào Điển chạy đến, ngạc nhiên khi nhìn thấy sáu đứa nhỏ, đứa nào cũng đáng yêu không thế chịu nối, ánh mắt tò mò trong sáng nhìn ông ta.

Trong lòng ông ta nghĩ, mấy đứa nhỏ này từ đâu đến vậy, thì nghe thấy Tư Hải Minh phân phó: “Mang bọn nhỏ vào.”

Bào Điển nghe thấy mệnh lệnh mới phản ứng lại: “Vâng”

Đào Anh Thy vội bước lên phía trước: “Đợi một chút. Để bọn nhỏ ngủ cùng nhau, trước khi ngủ bọn nhỏ thích nghe kế chuyện. Còn có, Bảo Nam khi ngủ sẽ ngã xuống dưới, giường không được cao quá, nếu mà cao, thì kẻ một chiếc ghế mềm bên cạnh. Bảo My vừa mới khỏi bệnh, buổi tối phải chú ý một chút, đừng đế bé phát sốt.”

Bào Điển hiếm khi ngẩn ra, đám nhỏ này đến từ đâu? Có quan hệ gì với cô Thy? Tại sao phải ở Minh Uyển?

Đào Anh Thy nhìn ra nghí ngờ của Bào Điển, nhìn sang Tư Hải Minh, nói:

“Đây là con của anh Hái Minh nhà các anh, sinh sáu. Tôi sinh.”

Cỏ cố gắng nói bằng giọng đều đều, nhưng vẫn khiến Bào Điển ngạc nhiên há miệng đến mức bắng quả trứng gà.

Con… của Tư Hải Minh?

Đây là tin bùng nố thế kỷ gì vậy chứ.

Còn là đo cô Thy sinh nữa? Bọn họ đã âm thầm sinh con từ bao giờ vậy chứ. Anh Hải Minh quá lợi hại rồi? Sinh sáu.

“Ngậm miệng của ông lại, đi vào” Tư Hải Minh trầm giọng nói.

Bào Điển ngậm miệng lại, ánh mắt khi nhìn sáu đứa nhỏ đột nhiên thay đổi, dịu dàng mà hiền từ: “Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, chúng ta đi vào nhé?”

Đào Anh Thy ngồi xuống, nói với sáu đứa nhỏ: “Đây là nhà của ba, sau này các con sẽ ở đây. Phòng ở bên trong rất to, giường cũng rất to, quan trọng nhất là lúc nào cũng được đi trực thăng”

Di Hà đứng phía sau nghe thấy vậy thì đau lòng, lau nước mắt.

“Đã nói xong chưa? Còn chưa đi vào?” Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn Bào Điển.

Bào Điển mù mờ dẫn sáu đứa nhỏ: “Đi, vào bên trong xem nhé, bên trong có rất nhiều thứ vui đấy”

Sáu đứa nhỏ chạy vào trong sảnh lớn, thậm chí còn có chút vui vẻ.

Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ tròn vo càng đi càng xa, trong lòng khó chịu đến nỗi gần như không thở được, nước mắt lưng tròng, kìm nén để không rơi nước mắt.

Có thế ở trong một tòa lâu đài lớn như vậy, còn có thể đi trực thăng, sáu đứa nhỏ nhất định là rất vui.