Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 287: Không tìm thấy Đào Anh Thy




Bà cố ý tỏ ra mình là người tham lam và tính cách khó ưa chua ngoa, để người phụ nữ kia không chút đắn đo nào bỏ ra chín tỷ.

“Không có người mẹ nào muốn cắt đứt quan hệ với con mình cả, có thể thấy di Châu đã thất vọng thể nào. Cũng muốn cuộc sống sau này của cô thoải mái hơn một chút, ít ra sẽ không cần lo nghĩ về chuyện tiền bạc”

“E rằng bà tôi không ngờ tôi lại dùng tiền đi nuôi con” Đào Anh Thy cúi đầu thảo hộp sữa bột ra, cũng dì Hà pha sữa cho sáu đứa nhỏ. Pha xong sáu bình sữa nhỏ, chỉ còn lại một nửa hộp sữa.

“Sớm muộn gì cô cũng phải sinh con, có điều phương thức sẽ không giống nhau. Sáu đứa nhỏ đều là cháu của di ấy, nếu đi ấy biết mình có sáu đứa cháu, di ấy chỉ cảm thấy tiên có hơi ít thôi”

Hình như Đào Anh Thy nhớ ra cái gì đó, bật cười: “Năm đó khi người phụ nữ kia sảng khoái đưa ra chín tỷ, bà tôi vẫn luôn hối hận răng đã đòi quá ít tiền”

“Ai da, tâm lý đẩy giống với gì lúc mặc cả quần áo vậy, nếu mà cửa hàng đồng ý luôn với giá đây, vậy thì rõ ràng là tôi bị hố rồi. Lần nào tôi cũng vô cùng hối hận.”

“Lần sau mua quần áo để tôi mặc cả giúp dì, tôi sẽ mặc cá được giá tốt”

“Được”

Năm đứa trẻ đều vây quanh Bảo My chơi, Bảo My cũng muốn chơi, nhưng không có tinh thần gì cả, vẻ mặt đáng thương, dựa vào ghế nhìn bọn họ. Đào Anh Thy mang sáu bình sữa nhỏ qua, mỗi người một bình.

Bảo My nước mắt lưng tròng: “Mẹ ơi, con không muốn uống sữa đâu”

“Vậy con muốn ăn cái gì?”

“Kem”

Đào Anh Thy bật cười, nhất định không thể để cho cô bé ăn kem được.

Đào Anh Thy ôm lấy cơ thể mềm mại của cô bé: “Bảo My, con xem, Bảo Nam, Bảo Vỹ, Báo Long, Bảo Hân, Bảo An đều đang đợi con chơi cùng đẩy, uống xong sữa thì rất nhanh sẽ khỏi bệnh thôi. Con có muốn chơi cùng anh chị em mình không?”

Bảo Nam: “Bảo My, bọn anh sẽ giúp em đánh quái vật”

Báo Vỹ: “Tiêu diệt nó.”

Báo Long: “Không sợ không sợ”

Bảo Hân: “Chúng ta chơi cùng nhau”

Bảo An dùng sức gật đầu: “Ừm. Uống sữa đi”

Sau đó đặt bàn tay nhỏ nhắn lên tay Bảo My.

Hai bàn tay nhỏ bé chồng lên nhau, dường như đang cổ vũ cho cô bé.

Bảo My bật cười, yếu ớt nói: “Muốn chơi”

“Được, mẹ lấy bình sữa cho con” Đào Anh Thy đút đầu bình sữa vào cái miếng nhỏ nhắc của Bảo My, Bảo My ngoan ngoan bú sữa. Sáu cái miệng nhỏ đều nhúc nhích, thật là đáng yêu.

Mắt Chương Vĩ nhìn chắm chẩm vào thiết bị điện tử giao thông của Hải Phòng, một ngày một đêm, hai mắt nhìn video giám sát suýt chút nữa biển thành mắt bị gà đá cộng thêm mắt cá chết.

Từ trước đến giờ anh ta chưa từng trải qua khối công việc nào lớn như vậy.

Tại mỗi nhà ga, ngã tư, trong các khu nhà đều không thấy bóng dáng của Đào Anh Thy.

Trong phòng khách sạn ở Hải Phòng, được đặt sáu máy, Chương Vĩ chăm chú nhìn video giám sát, nhiều ánh mắt như vậy, không có một con ruồi nào có thể chạy thoát được.

Nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đào Anh Thy.

Để tìm kiếm Đào Anh Thy, quả thật phải dùng đến rất nhiều chất xám. Thật sự không thể nhận ra cô gái này, lúc trước khi còn ở tập đoàn

Vương Tân, nhìn giống như một cô gái nhỏ đáng yêu, sao khi tính toán người khác lại không hề thương tiếc một chút nào vậy?

Xem ra anh ta đã hiểu nhầm về “cô gái nhỏ đáng yêu” này rồi.

Vừa đổi phó trước mặt anh Hải Minh, sau lưng thì lại đi giấu con, phẩm chất tâm lý này thật đáng khâm phục mà.

Ngay ở thành phố, ngay dưới mắt anh Hải Minh.

E rằng ngài Hải Minh không hề ngờ Đào Anh Thy lại giấu một bí mật kinh thiên động địa như vậy.

Bây giờ không chỉ phải điều tra dấu vết của Đào Anh Thy, còn phải điều tra quỹ đạo sinh sống của Đào Anh Thy ở thủ đô nữa.

Quan trọng hơn là chuyện Đào Anh Thy sinh con vào ba năm trước, cần điều tra rõ ràng, càng chi tiết càng tốt.

Anh Hải Minh đã liên hệ với bên nước ngoài rồi, anh ta chỉ cần đợi là được.