Đào Anh Thy chưa từng nghĩ sẽ gây cho dì Hà nhiều rắc rối như vậy.
“Cô nói cái gì vậy? Nói như vậy là muốn xem tôi là người ngoài sao, dù sao thì tôi cũng chỉ có một mình, ở đâu mà không giống nhau chứ? Ở cùng cô, còn có mấy đứa nhỏ, tôi mới cám thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng” Dì Hà nói.
Bây giờ Đào Anh Thy bói cái gì cũng đều rõ ràng là vô lực, chỉ có thể đặt ý tốt của đi Hà vào trong lòng, nhớ kỹ, phải đối tốt với dì. Sau khi Bảo My truyền hai bình thuốc, thì giảm sốt, mới rời khói bệnh viện. Năm đứa nhỏ lại bị gọi dậy.
Thật sự là đáng thương cho đám nhỏ. Một buổi tối mà bị gọi dậy mấy lần liền. Còn may, đám nhỏ rất ngoan, không khóc không quấy, cùng mẹ ngồi vào xe.
Đào Anh Thy vẫn gọi xe riêng. Sau đó trực tiếp lái xe đến nhà trọ tư nhân mà cô tìm được. Đó là một vùng ngoại ô cách xa thành phố. Chỉ mất chưa đầy một giờ đồng hồ là đến nhà trọ rồi.
Lúc đến nhà trọ đã là mười hai giờ tối.Chủ của nhà trọ là con gái, rất giỏi nói chuyện. Cái tốt ở nhà trọ chính là bên trong cái gì cũng có, còn có phòng bếp đầy đủ đồ đặc, giống như nhà thuê lúc trước ở thủ đô.
Hai phòng, dì Hà ngủ một phòng, Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ ngủ một phòng.
Khi Đào Anh Thy bò lên giường, sáu đứa nhỏ đã ngủ say rồi.Đào Anh Thy nhìn nhà trọ tám mươi mét vuông, thật sự muốn ở lại đây.
Cô đột nhiên cảm thấy, thể giới lớn như vậy, vậy mà mình lại không có chỗ dung thân. Trừ khi Tư Hải Minh từ bỏ ép bức cô. Nếu chỉ có một mình cô, không tìm được chắc anh sẽ từ bỏ, nhưng bây giờ, Tư Hải Minh đã biết sự tồn tại của sáu đứa nhỏ, càng không thế nào.
Một chiếc trực thăng dừng xuống một bãi đất trống của một khu nào đó.Tư Hải Minh tử trực thăng đi xuống, khí trường lạnh thấu xương.
Vệ sĩ của anh đưa một người đàn ông ra khỏi thang máy, ném xuống trước mặt Tư Hải Minh. Người đàn ông loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống đất. Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt mang theo khí thế đáng sợ, hai chân mầm nhũn, suýt nữa thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.
Vệ sĩ hỏi: “Có phải anh chở một đoàn khách, có hai người phụ nữ, còn có sáu đứa nhỏ không?”
Người đàn ông này không phải là ai khác, mà chính là người tài xế xe riêng đã chở đám người Đào Anh Thy rời khỏi bến xe.
“Đúng. Có một đoàn khách như vậy.”
Giọng nói của Tư Hải Minh lạnh lùng: “Đi đâu rồi”
“Hải… Hải Phòng”
Tư Hải Minh nói: “Từ bến xe đến Hải Phòng mất ba tiếng, anh ra khỏi thành phố được nửa tiếng đã trở lại rồi, còn bọn họ đâu?”
Người đàn ông ngẩn ra một lát, sao đến cái này mà anh ta cũng biết? Giống như là tận mắt chứng kiến vậy.
“Không muốn nói sao?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh híp lại, mang theo sát khí
“Không không, tôi nói, bọn họ ngồi xe của tôi, nhưng khi ra khỏi thành phố thì lại quay xe lại. Nói ra cũng rất kỹ lạ, đều đã thống nhất xong giá cả rồi, sau đó lại không ngồi nữa, đây không phải là đang đùa tôi sao? Tôi thấy rõ ràng là cô ta không có tiền”
Tài xế có chút tức giận, nhưng trước mặt người đàn ông nguy hiểm không lường này, anh ta lại không dám.
Sắc mặt Tư Hải Minh u ám, người khác không biết, không có nghĩa là anh không nhìn ra.
Đào Anh Thy sợ anh tìm được xe riêng và tra được nơi bọn họ trốn, bởi vì như vậy, anh sẽ tìm được nhanh hơn.
Cho nên Đào Anh Thy dứt khoát chọn chỗ không có máy quay, xuống xe rồi đổi xe.
Như vậy, cho dù anh biết Đào Anh Thy đi Hải Phòng, trong một thời gian ngắn cũng không tìm được cô.
Dám chơi trò này với anh, mang con của anh chạy đi mất, cô nên biết sẽ có kết cục thế nào.
Tư Hải Minh quay người rời đi. Tài xế nhìn thấy người đàn ông lên trực thăng, lúc này toàn thân run rẩy của anh ta mới thả lỏng.
Cô gái đó nói không sai chút nào, cô ta thật sự bị người khác đuổi giết. Lúc mới bắt đầu, cô gái muốn đối xe, còn nói mình bị người khác đuổi giết, lúc đó anh còn bán tín bán nghi.
Bây giờ xem ra, thật sự có chuyện như vậy rồi.