Một lúc sau, Tư Hải Minh bước đến gần Bảo An, sắc bén bén hỏi một câu:
"Đào Anh Thy là ai?”
Cậu bé vừa nghe tên, đôi mắt to sáng lấp lánh, vừa định mớ miệng thốt ra tiếng "mẹ", cậu bé đã bị dì Hà kéo lại, bà vội ngắt lời nói: "Ngại quá, tôi còn phải đưa mấy đứa nhỏ về."
Nói xong, bà lập tức kéo sáu đứa nhỏ rời đi.
Tư Hải Minh cũng không ngăn lại, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm về phía những người vừa rời đi, đặc biệt là trên người của Bảo Nam, hồi lâu vẫn chưa dời đi.
Cho dù cậu bé không nói ra, nhưng nhìn sắc mặt của chúng cũng có thế đoán ra.
Chương Vĩ thấy vậy có chút kỳ quái hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Tư Hải Minh không nói gì, xoay người ngồi vào trong xe.
Chương Vĩ ngồi ở ghế sau, có thể nhìn rõ Tư Hải Minh ở phía đối diện, anh ta phát hiện sau khi Tư Hải Minh đụng phải sáu đứa nhỏ lập tức có gì đó khác thường.
Tài liệu trong tay Chương Vĩ trở nên nặng nề, suy nghĩ một lát liền đưa ra quyết định chuyện công việc tạm thời không thể đề cập đến.
Tư Hải Minh dựa người vào ghế, khí thế thâm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe.
Trong đầu tràn ngập những suy nghĩ mơ hồ.
Đôi mắt đen nhắm lại: "Đi bệnh viện”
Sau khi Tư Hải Minh ra lệnh, môi mỏng mím chặt, giống như đang cố gắng đè nén một thứ cảm xúc nào đó.
Khi Hạ Khiết Mai vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, trợ lý đã vội vàng chạy tới: "Trưởng khoa, anh Hải Minh đến rồi, trong phòng làm việc của cô."
Hạ Khiết Mai ngạc nhiên, Tự Hải Minh?
Tại sao anh đến lại không hề báo trước, hơn nữa đang chờ ở bên trong văn phòng?
Từ trước đến nay đều là báo trước rồi mới đến.
Hạ Khiết Mai thay quần áo nhanh chóng trở lại văn phòng, khi cô đi vào thì thấy Tư Hải Minh đang ngồi bắt chéo chân, khí thế thâm trầm khó lường.
Cô bước tới, hỏi: “Anh có chỗ nào không thoải mái sao?'
“Quả thật không thoải mái."
Tư Hải Minh nhướng mày: "Tôi có chuyện nghi hoặc cần tới cô giải đáp."
"Được"
“Lần trước Đào Anh Thy bị đau bụng kinh, kiếm tra có vấn đề gì không?" Một câu hỏi vào thẳng vấn đề, vô cùng áp lực cùng nguy hiểm.
Hạ Khiết Mai lập tức trở nên căng thẳng: "Anh... Sao bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này?"
“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi” Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô.
“Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì” Mặc dù Hạ Khiết Mai là một trong hai Viện trưởng có tiếng nói trong bệnh viện nhưng khi ở trước mặt Tư Hải Minh, cô cảm thấy bản thân nhỏ bé liền cúi thấp đầu.
Tư Hải Minh lạnh lùng vô tình nói: "Hạ Khiết Mai, với tư cách là một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, ngay cả một người phụ nữ đã sinh con hay chưa cô cũng không nhìn ra sao?”
Đâu óc của Hạ Khiết Mai choáng váng, cô sợ đến mức hô hấp không ổn định. Cô hít một hơi thật sâu để làm cho mình trông bình thường.
"Xin lỗi anh, ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy dấu vết mổ sinh của cô ấy, nhưng tôi cho rằng anh cũng đã biết trước. Lâu sau đó tôi mới cảm thấy có chút kỳ lạ, cho đến khi nhận được cuộc điện thoại của cô ấy, cô ấy nói không phải cố ý lừa anh. Hơn nữa tôi thấy anh đối với cô Thy Anh cũng không giống với người khác, cho nên mới nghĩ đến chuyện... Giữ bí mật” Hạ Khiết Mai giải thích, mồ hôi lạnh toát ra. .
Cô biết mình đang rất căng thẳng.
Tư Hải Minh giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: "Cô ấy là con gái của Liêu Ninh, quả thật khác với những người khác”
“Cái... cái gì?” Hạ Khiết Mai kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh.
*Tôi thật sự không biết, từ khi cô trở thành người của cô ấy?"
Tư Hải Minh lạnh lùng nói: "Hạ Khiết Mai, cô dám làm chuyện này sau lưng tôi?"
"Không phải, lúc đầu tôi không biết, tôi chỉ nghĩ...
"Nghĩ đến cái gì?" Ánh mắt Tư Hải Minh lập tức trở nên sắc bén.
Tôi tưởng anh thích cô ấy, cho nên mới phạm phải lỗi như vậy, nhưng có như thế nào cô cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Hạ Khiết Mai không dám nói ra, chỉ có thể nói: "Thật xin lỗi anh, là lỗi của tôi, tôi không nền tự quyết định chuyện này. Chuyện như vậy, tuyệt đốt không có lần sau."