“Em nói dối”
Tư Viễn Hằng nhìn thẳng vào mắt cô: “Chúng ta ở bên nhau hai năm, anh hiểu từng ánh mắt của em”
Đào Anh Thy bị anh ta nói đến suýt chút nữa bị hạ gục, cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ xuống: "Tư Viễn Hằng, nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, thì đừng tiếp tục nữa có được không?”
“Là bởi vì Tư Hải Minh sao?”
Đào Anh Thy lắc đầu: “Đừng hỏi nữa. Xin anh đừng hỏi nữa”
Tư Hải Minh rất đáng sợ, sẽ không buông tha cho cô, còn có bọn trẻ, cô càng không thế thú nhận với Tư Viễn Hằng được.
Tư Viễn Hằng ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: “Đừng nghĩ nữa, anh sẽ không ép em, nhưng đế anh ở lại bèn cạnh em, chỉ là ở bèn cạnh em, được không?”
Trong mắt Đào Anh Thy ngấn lệ.
Nếu như không có bọn trẻ, cô nhất định sẽ cùng Tư Viễn Hằng cao chạy xa bay, đi đâu cũng được.
Nhưng trên thế giới này không có "nếu như”.
Đào Anh Thy kìm nén nước mắt, đẩy anh ta ra: “Không được, tôi không đồng ý"
Nói xong, cô quay người vào trong khu chung cư.
Tư Viễn Hằng ngẩn ra, sau đó đi theo, kéo lấy balo trên vai cô, đi về phía trước.
“Anh...”
“Trước kia anh cầm balo của em còn ít sao? Không cho em đeo, em cứ muốn choàng nó vào cổ anh, đúng không?”
Đào Anh Thy liếc sang chỗ khác: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi”
“Đối với anh mà nói, không phải”
Tư Viễn Hằng rất dễ dàng khiến cô chìm vào quá khứ, chỗ nào cũng đều là tốt đẹp và ngọt ngào.
Dù cô có vô tình thế nào, cũng không thể quên được.
“đi thôi” Tư Viễn Hằng ở phía trước gọi cô.
Đào Anh Thy ngấng đầu lên, đã nhìn thấy Tư Viễn Hằng đi lên cầu thang.
Cô vội vàng đuổi theo: "Không được, anh không được đi lên”
Tư Viễn Hằng không nói gì, năm lấy tay cô, nắm chặt vào trong lòng bàn tay anh ta, kéo cô lên.
"Tư Viễn Hằng, buông tay ra. Anh không thể đi lên”
“Anh rất tò mò, lừa anh chỗ ở của em, bảy giờ lại không cho anh lên, rốt cuộc là em giấu thứ gì trong đấy vậy” Tư Viễn Hằng càng muốn lên xem.
Đến cửa, Tư Viễn Hằng hỏi: “Không mở cửa sao?”
“Trong đây làm gì có cái gì chứ? Anh đừng gây rối nữa có được không?” Đào Anh Thy lo lắng.
“Nếu đã không có cái gì, thì tại sao anh lại không thế vào?” Tư Viễn Hằng hỏi.
Khi Đào Anh Thy nhíu mày, thân thể anh ta khẽ tiến gần lại, lưng của Đào Anh Thy lập tức dán vào cửa: “Thy, chúng ta rời khỏi thủ đô đi?”
“Cái... cái gì?”
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó không vui: “Tôi để anh vào là được rồi”
Cô lấy túi trong tay anh ta, tìm chìa khóa bên trong, vừa mở cửa, vừa nói: “Đừng trách tôi không nói cho anh”
Giọng nói của Đào Anh Thy đột nhiên đừng lại, cơ thế cứng đờ lại.
Một thân hình ngồi yên lặng trên sô pha, quay lưng về phía cửa, khiến Đào Anh Thy sợ đến nỗi mặt lập tức tái nhợt.
Cô vô thức muốn quay người bỏ chạy, nhưng cơ thể còn chưa kịp cử động, thì các vệ sĩ phía sau đã bao vây cô và Tư Viễn Hằng.
Hành lang trống trải vừa rồi, lúc này đã có các vệ sĩ canh giữ.
Bầu không khí nguy hiểm tiếp tục lan tràn, bao trùm mọi ngóc ngách.
Phản ứng đầu tiên của Tư Viễn Hằng là muốn bảo vệ Đào Anh Thy, nhưng khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Đào Anh Thy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cô ấy... sợ Tư Hải Minh như vậy sao?
Cho dù anh ta có đang ở bên cạnh bảo vệ cô.
“Đừng sợ” Tư Viễn Hằng nói.
Nhưng dường như Đào Anh Thy không hề nghe thấy vậy, hô hấp bất ổn nhìn người đàn ông trên sô pha, sao Tư Hải Minh lại xuất hiện ở đây?
Sáng nay cô đã đọn hết mọi thứ đi, chính là vì muốn ngăn chặn Tư Hải Minh.