Sắc mặt Tư Viễn Hằng vô cùng khó nhìn, ngồi trên ghế lái không xuống, định chuẩn bị khởi động xe rời đi để người khác đến xử lý.
Nhưng đối phương đã xuống xe, gỗ cửa xe của anh ta.
Tư Viễn Hằng nhìn gương mặt bên ngoài xe thì hơi ngẩn ra, mở cửa xe xuống, Chương Viễn vừa nhìn xe, vừa nói: "Tôi nói này, anh lái xe như lái máy bay... Cậu Hằng? Là cậu sao?”
“Giải quyết riêng” Tư Viễn Hằng nói.
“Cậu Hằng, xe của cậu có chút đắt...” Vẻ mặt Chương Vĩ đau khố.
Tư Viễn Hằng nhìn tình trạng đường ở phía trước xe, nói: “Hình như là tôi vi phạm quy tắc?”
Chương Vĩ cười nói: “Khiến cậu Hằng mất tiền tôi rất là ngại, hay là thế này đi, đúng lúc tôi lại muốn đến quán bar uống mấy ly, hay là cậu Hằng mời nhé? Mời chút rượu đắt, chuyện này coi như xong?”
Tư Viễn Hằng nhìn về phía trước, Liêu Ninh không hề nghe điện thoại, anh ta lại càng không thể xác định chỗ ở của Đào Anh Thy.
Anh ta không thế ngờ Đào Anh Thy lại lừa anh ta.
Tại sao lại không nói cho anh ta chỗ ở thật sự?
Gọi điện thoại cho Đào Anh Thy, cũng không có ai nghe.
Trong lòng Tư Viễn Hằng cáu kỉnh, nói: “Dẫn đường đi”
Đào Anh Thy vừa đi vừa chạy, hơn một tiếng sau mới ra khỏi địa bàn Hàn Uyển, khiến cô vô cùng mệt mỏi. Trong lòng điên cuồng mắng chửi Tư Hải Minh.
Cô chỉ có thế nói, lần nào đến Hàn Uyến cũng đều khỏng có kết quả tốt.
Nhưng Tư Hải Minh này lại vô cùng đáng sợ như vậy, cô không có khả năng phản kháng lại. Đào Anh Thy ngồi trong taxi, nhìn điện thoại trong ta đã biến thành hai mảnh, màn hình vỡ nát nhự mạng nhện.
Nhỉn mà khiến người khác sợ hãi.
Cho nên, bình thường Tư Hải Minh đã hạn chế lực tay đối với cô rồi sao?
Nếu như dùng lực tay này trên người cô, có bao nhiêu cái cổ cũng không đủ để anh bóp.
Chuyện bên Tư Hải Minh đã xong rồi, nhưng bên phía Tư Viễn Hằng thì phải làm sao đây?
Không phải thật sự tìm thấy chỗ ở hiện tại của cô đấy chứ?
Cô không hiểu tại sao Tư Viễn Hằng lại biết chỗ ở của cô?
Đến cả Tư Hải Minh bởi vì định vị ở vòng tay mới biết.
Khi taxi đến cổng khu chung cư, Đào Anh Thy xuống xe, lén lút đi vào khu chung cư, dọc đường không hề nhìn thấy Tư Viễn Hằng.
Cô leo lên tầng năm, lấy chìa khóa ra mở cửa.
*Dì Hà” Đào Anh Thy đi vào.
Dì Hà đóng cửa lại: "Cô vừa trở về từ phía bên đó sao?”
“Vâng”
“Tôi còn nghĩ rằng tối nay cô không về”
Di Hà nói: “Vữa nãy có một cậu thanh niên gõ cửa.” “Tư Viễn Hằng?”
“Tôi không biết cậu ta tên là gì, nhưng cũng rất đẹp trai, dáng người cao, cậu ta trực tiếp nói tìm Đào Anh Thy, dì nói không biết, cậu ta nghe xong điện thoại thì rời đi”
Đào Anh Thy không cần hỏi cũng biết đây chắc chẵn là Tư Viễn Hằng.
“Rốt cuộc tại sao anh ta lại biết chỗ này chứ?”
Đào Anh Thy không hiểu: “Di Hà, may mà dì không nói cho anh ta”
“Đúng vậy, tôi biết cô sẽ không cho người khác vào, cho nên khi cậu ta hỏi tôi, tôi mới nói không quen”
Hôm sau Đào Anh Thy tan làm, xuống tàu điện ngầm đi bộ về.
Đến cổng chung cư, thì cô nhìn thấy một chiếc Ferrari đậu bên đường.
Tư Viễn Hằng qua gương chiếu hậu nhìn thấy cô, xuống xe, đóng cửa xe lại.
Đi thắng đến chỗ Đào Anh Thy, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn: “Tại sao lại lừa anh?”
"Anh không hiểu sao? Tôi không muốn có liên quan gì đến anh nữa” Đào Anh Thy quay người đi vào khu chung cư.
Tư Viễn Hằng đi theo: “Em không cảm thấy lý do của em rất gượng ép sao?”
“Không cảm thấy”
Tư Viễn Hằng nắm tay cô kéo về phía anh ta, mặc đối mặt.
Đào Anh Thy thở dài: “Tư Viễn Hằng, anh đừng gây sự nữa có được không? Anh xem, tôi không nói cho anh địa chỉ của tôi là chính xác đúng không? Anh cứ muốn gây rối cho tôi như vậy sao? Tôi đã nói với anh là không thể được rồi”
“Em biết chuyện lúc đầu là hiếu nhầm mà”
“Một khi đã chia tay, thì sẽ có rất nhiều thứ không giống nhau”
“Cái gì không giống nhau?”
“Tôi thích người khác rồi” Đào Anh Thy nới ra một lý do mà chính cô cũng không thể tin được.