“Rất thất vọng sao? Giết cô, không phải sẽ không còn thú vị nữa sao?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh lạnh lùng.
Trước kia Đào Anh Thy đã nghĩ rằng Tư Hải Minh sẽ không giết cô, bây giờ lại càng có thể xác định anh sẽ không giết mình.
Nhưng cái chết của mẹ anh lại là một điều cấm ky.
Cô không chỉ nhắc đến, mà còn khiêu khích.
Chỉ cần cô còn sống, cho dù Tư Hải Minh có lý do gì, cô cũng đều thắng rồi. Dùng phương thức lấy độc trị độc.
“Để tôi nói thêm vài câu”
Đào Anh Thy bình tĩnh lại, nói: "Tôi đã từng nói với anh về tuổi thơ bất hạnh của tôi, gặp phải người ba như thể lại càng bất hạnh hơn, thật ra, tôi cũng không khác gì anh. Khi động vào vảy ngược của anh, anh có thế tìm tôi trút giận, vậy tôi phải tìm ai đây? Là do tôi đen đủi sao? Không phải, tôi cảm thấy cuộc đời này không hoàn toàn bỏ rơi tôi, tôi không muốn cả đời này phải sống trong bóng tối. Anh Hải Minh, anh không cảm thấy mình chìm quá sâu rồi sao?”
Đôi mắt hung dữ của Tư Hải Minh khẽ ngưng lại, không khí đều bị đông cứng: "Nếu như không muốn bị tôi chôn sống tại Hàn Uyển thì cút”
Đào Anh Thy không nói gì nữa, cụp mắt, thần kinh căng thẳng đi qua Tư Hải Minh.
Nhặt điện thoại bị vỡ vụn từ mặt đất lên, còn có túi của cô, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi căn phòng này, chạy ra ngoài cửa Hàn Uyển. Cô không muốn ở lại Hàn Uyển một giây một phút nào nữa.
Không biết đã chạy bao lâu, cơ thế cô cũng bình tĩnh lại, dần dần đi về phía trước.
Kết quả thế này cô rất hài lòng.
Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiếm, sống sót sau tai nạn, cũng là quá tốt rồi.
Muốn ra khỏi Hàn Uyển chác không dễ dàng gì, nhưng cỏ không sợ, đi một đêm cũng được.
Đào Anh Thy vừa đi không được bao lâu, thì Tư Hải Minh gọi điện thoại, hung ác phân phó: “Tìm chút chuyện phiền phức cho Tư Viễn Hằng”
“Tôi biết rồi” Chương Vĩ.
Tư Viễn Hằng ở bên ngoài không đợi được Đào Anh Thy, trực tiếp đi vào trong khu chung cư, tìm tòa nhà đơn vị, leo lên tầng năm, mới tìm thấy được căn hộ.
Anh ta đứng ở cửa, gõ cửa.
“Đến ngay đây”
Là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ. Cửa mở ra, dì Hà nhìn người đàn ông xa lạ, hỏi: “Cậu là ai vậy?”
Tư Viên Hằng ngẩn ra một chút: “Tôi tìm Đào Anh Thy”
*Đào Anh Thy? Tôi không biết”
Tư Viễn Hằng khẽ nhíu mày, lẽ nào không phải là ở đây sao? Liêu Ninh chỉ sai rồi sao?
Trong lúc anh ta đang nghi ngờ, thì điện thoại trong người vang lên.
“Không có việc gì”
Tư Viễn Hằng nói xong thì quay người rời đi. Lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại, nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Tư Viễn Hằng, có phải con lấy tiền ba không? Sao trong thẻ của ba không còn một đồng nào vậy? Có phải là do con làm không?” Tư Triều Vũ tức giận trong điện thoại.
“Tiền của ba không đi tìm ngân hàng, tìm con làm cái gì?”
“Nhỡ đâu là do con lấy thì sao? Ba tìm ngân hàng có tác dụng gì chứ?”
“Vậy ba đã hỏi ngân hàng chưa?”
“Chưa”
Tư Viễn Hằng trực tiếp cúp điện thoại, gọi điện cho Liêu Ninh.
Bên phía Liêu Ninh không có ai nghe máy.
Tư Viễn Hằng quay đầu nhìn cánh cửa giữa hành lang, nếu như cô ấy ở đây, tôi xem cô chạy đằng nào.
Tư Viễn Hằng rời khỏi khu chung cư, lái xe đến ngân hàng.
Giờ này chắc chắn ngân hàng đã đóng cửa rồi, nhưng Tư Viễn Hằng gọi một cú điện thoại, giám đốc ngân hàng trực tiếp đi đếm.
Trong phòng tiếp khách: “Chúng tôi khỏng hề động đến tiền của ba cậu, để tôi điều tra một chút”
Tư Viễn Hằng ngồi trên ghế đợi, cốc trà trước mặt chưa được uống một ngụm nào.
*A, thật sự rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, có một chút lỗi chuyển nhượng, bây giờ tôi lập tức chuyển lại đây” Giám đốc vội vàng xin lỗi, còn cho Tư Viễn Hằng xem.
Quả thực là do sai lầm.
Sau khi xứ lý xong, Tư Viễn Hằng quay người rời khỏi ngân hàng.
Khi anh ta lái xe trên đường, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Liêu Ninh, thì chiếc xe bên cạnh đột nhiên nghẹo sang. Vốn dĩ Tư Viễn Hằng đang chạy xe rất nhanh, lập tức bẻ lái, điện thoại rơi xuống đất, xe còn văng sang bên lan can.