Sau đó cố tay bị siết chặt.
Đào Anh Thy tưởng là Võ Ái Nhi kéo cô, vừa định quay đầu lại hỏi cô ta muốn làm gì, mới phát hiện không đúng, cô bị dọa hét to một tiếng: “Á”
Không biết từ lúc nào, Tư Hải Minh đã ngồi dậy, ngấng đầu, mát đen lạnh lẽo tàn bạo nhìn sắc mặt đã trắng bệch của Đào Anh Thy.
Toàn thân Đào Anh Thy cứng ngắc, khí lạnh tản ra đọc theo xương sống, cũng không còn cảm nhận được hỏ hấp của mình.
“Tôi là của ai?” Giọng nói của Tư Hải Minh không có chút nhiệt độ nào, càng không có vẻ gì là đang say, mà giống như ma quỷ đến từ địa ngục.
Cả người Đào Anh Thy đều đang phát run, cái cố giống như bị gỉ sét nhìn về phía Võ Ái Nhi. Ánh mắt của Võ Ái Nhi né tránh, cô lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đây chính là cái bẫy.
Tại sao lại là cái bẫy chứ? Xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Đột nhiên Đào Anh Thy nghĩ đến chuyện xảy ra ở đài truyền hình vào ngày hôm đó, Võ Ái Nhi đã âm thầm gặp mặt Tư Hải Minh.
Không phải là Võ Ái Nhi không nói gì, cô ta nói, nhưng chỉ không nói ra chuyện của bọn trẻ mà thôi.
Chẳng trách Võ Ái Nhi lại gấp gáp như thế này, thì ra là bị Tư Hải Minh bức ép làm vậy.
“Cô đi ra ngoài đi” Lúc Tư Hải Minh nói những lời này vân nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy.
Nhưng rất rõ ràng là không phải bảo Đào Anh Thy đi.
Võ Ái Nhi không kịp chờ đợi vội vàng muốn trốn thoát khỏi Tư Hải Minh như giờ phút này, bầu không khí trong phòng thật là đáng sợ, giống như đang đặt mình vào trong một cái hầm băng.
Cô ta cũng không muốn bị Đào Anh Thy liên lụy, như nhận được ân xá, xoay người chạy mất.
Cửa đóng lại một tiếng bịch, dọa cả người Đào Anh Thy giật mình một cái, lập tức muốn dùng sức rút tay của mình về.
Nhưng mà lực tay của Tư Hải Minh như một cái còng sắt, vốn không thể nào thoát ra được.
Sau đó lập tức bị kéo qua bảng một sực mạnh vô cùng lớn, bỗng nhiên ngã xuống giường.
"A"
Dù cho giường có mềm, Đào Anh Thy vẫn bị ngã đến hai mắt nổi đom đóm, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Tư Hải Minh ép sát như một con thú: “Tôi là của ai? Hả?”
Bóng đen bao phủ Đào Anh Thy, kinh hãi khiếp sợ khiển cô cần chặt răng lại.
“Không nói gì sao?” Tư Hải Minh dùng tay bóp lấy mặt của cô.
*Ưm” Đào Anh Thy cảm thấy xương mặt của mình cũng sắp bị bóp nứt rồi.
Gương mặt tuấn tú nhưng hung ác của Tư Hải Minh lại đến gần: "Tại sao lại không nói lời nào? Tôi rất đáng sợ sao?”
Đào Anh Thy muốn nói, anh đâu chỉ đáng sợ thôi? Ngay cả sứ giả địa ngục cũng phải bái phục chịu thua. “Thật xin lỗi, là tôi đã tính kế anh”
Vẫn là do cô quá ngây thơ rồi. Tài nghệ không bằng người ta, cô còn có thể trách ai được chứ?
Dù sao cũng đã bị bắt tại trận, cô cũng không trốn được nữa.
Chỉ có thể tiếp tục mềm mỏng.
“Còn có lần trước ở club và đài truyền hình, cũng đều là chủ ý của tôi, anh muốn thế nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không phán kháng chút nào”
Mắt đen lạnh lẽo tàn bạo của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy, không nói tiếng nào, lát sau, Tư Hải Minh giận quá hóa cười, dọa Đào Anh Thy thiếu chút nữa sợ vỡ gan.
"Vậy thì nhớ cho kỹ lời em đã nói, tuyệt đối sẽ không phản kháng chút nào” Tay của Tư Hải Minh dùng lực, một tiếng xẹt xẹt, quần áo từ trên xuống dưới của Đào Anh Thy, bị xé mất một nửa.
*A!. Tư Hải Minh, tôi giải thích với anh không phải là được sao? Lần sau có thế đừng làm như thế này nữa được không?” Đào Anh Thy xoay người bỏ chạy.
Mắt cá chân bị Tư Hải Minh kéo lại, lập tức lôi đến đưới thản: “Đây chính là cái sẽ không phản kháng lại mà cô nói sao? Hả?”
“Không muốn”
“Tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc tính kế tôi, nếu không cô sẽ không nhớ kỹ”
Tư Hải Minh dùng cơ thế ngăn cô lại ở trên giường một cách chặt chẽ, bóp lấy mặt của cô một cái: “Nhưng mà hắn là cô nên vui mừng, ít ra, cô là người đầu tiên tính kế tôi thành công, hơn nữa còn đến hai lần”