Đang lúc nghĩ xem phải tìm ai, điện thoại di động trên người lại vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi, cô sững sờ một chút, Chương Vĩ sao?
Anh ta gọi điện cho cô làm gì chứ?
Bắt máy: “Alo, thư ký Vĩ”
“Bắt máy nhanh như vậy xem ra cô vẫn chưa ngủ, tôi thật sự không còn cách nào nữa, có chuyện muốn nhờ cô giúp một chút”
“Tôi có thể giúp được gì cho anh?”
“Anh Hải Minh bàn chuyện làm ăn với mọi người ở quán bar, sau đó có chút không vui, tình huống có chút không khống chế được, cho nên muốn nhờ cô qua trấn an một chút”
“Tôi qua đó để làm vật hi sinh sao?”
“Sẽ không đâu, tin tôi đi, cô đến thì cảm xúc của anh Hải Minh mới có thể ổn định lại được.”
Đào Anh Thy rất muốn nói là anh đã đánh giá tôi quá cao rồi.
Nhưng nghĩ lại, đây không phải là cơ hội trời ban hay sao?
Không cần cô hẹn Tư Hải Minh, mà là do Chương Vĩ chủ động tìm cô.
“Tôi đang ở trước cửa khu chung cư.” Chương Vĩ nói.
“.” Đào Anh Thy.
Đi đến bên ngoài khu chung cư, nhìn thấy một chiếc xe lạ đỗ ở ven đường. Chương Vĩ đang đứng bên cạnh xe. Đào Anh Thy đi qua, khó hiểu nghĩ, đây là Chương Vĩ đã sớm lên kế hoạch đến đón cô rồi, thậm chí còn có quyết tâm nhất định phải đón được cô.
Cho dù cô không đồng ý, Chương Vĩ cũng sẽ nghĩ hết mọi cách thuyết phục cô chịu đi.
“Đào Anh Thy, làm phiền cô rồi” Chương Vĩ nói, tự mình mở cửa xe ra cho cô.
“Sao lại đế thư ký Chương tự mình đến đón tôi được, quả thật khiến tôi vừa mừng vừa lo. Nhưng mà tôi tò mò, sao anh lại biết được chỗ ở của tôi?”
Đào Anh Thy nhớ rõ lúc cô làm việc ở tập đoàn Vương Tân, không có ghi địa chỉ chính xác.
“Lúc trước anh Hải Minh có từng nhắc đến”
Đào Anh Thy cười mà giống như không cười, lên xe.
Sau khi xe vững vàng chạy trên đường, Đào Anh Thy nhớ đến lời nói của Võ Ái Nhi, nhưng không biết địa chỉ của quán bar.
“Bây giờ anh Hải Minh đang ở đâu? Vẫn còn ở quán bar sao?” cô hải.
“Đúng vậy”
“Quán bar nào vậy?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đến nơi thì cô sẽ biết”
“Địa chỉ cũng không thế nói sao, thần bí đến như vậy à? Có phải có gì đó không thể cho tôi biết không?” Đào Anh Thy phòng bị hỏi.
Chương Vĩ đấy mất kính lên, cười: “Sao có thế như vậy chứ?”
Đào Anh Thy thấy anh ta không nói, cũng không tiếp tục hỏi, hỏi nhiều sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Đợi đến nơi rồi mới báo cho Võ Ái Nhi vậy.
Đến quán bar, xuống xe, Đào Anh Thy thấy được tên của quán bar.
Đi theo Chương Vĩ vào trong quán bar, Chương Vĩ đi ở phía trước, Đào Anh Thy đi ở phía sau, vừa đi, vừa cầm điện thoại gửi định vị của quán bar cho Võ Ái Nhi.
Sau khi gửi xong thì bỏ di động vào trong túi lại, thần không biết quỷ không hay.
Xuyên qua đám nam nữ ồn ào, đi tiếp, thắng đến trước cửa của một phòng bao.
Chương Vĩ đẩy cửa ra, giữ lại, để Đào Anh Thy đi vào trong.
Sau khi Đào Anh Thy tiến vào, nhìn thấy bên trong có bốn cặp nam nữ không hơn không kém, mà Tư Hải Minh lại ngồi một mình ở một bên, vị trí hai bên trống không, không người nào dám ngồi ngang hàng ngang vế với anh.
Trên tay anh cầm một ly rượu, nghiêng mặt lúc nhìn thấy cô thì vẻ mặt khẽ thay đổi: “Sao cô lại ở chỗ này?”
Chương Vĩ ở bên cạnh nói: “Anh Hải Minh, là tôi gọi cô Thy đến đây”
“Nhiều chuyện” Tư Hải Minh nghiêm mặt.
Chương Vĩ khẽ vuốt cằm.
Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, mắt đen sâu lắng, tay vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh.
Đào Anh Thy hiểu rõ, đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh.
Đào Anh Thy nhìn về phía bên cạnh, Tư Hải Minh uống ly rượu trong tay một ngụm. Lại nhìn ánh mắt của anh, lạnh như băng sương. Những người khác dường như rất tò mò về thân phận của cô, nhưng cũng không ai dám hỏi, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Quả nhiên là trước khi cô đến đây đã xảy ra chuyện gì đó không vui.
Ngay lúc Đào Anh Thy đang thất thần, Tư Hải Minh quay mặt qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, sau đó cái bóng đen vượt lên trên, ngay lúc môi mỏng sắp dán lên miệng Đào Anh Thy, Đào Anh Thy cúi đầu một chút, nhỏ giọng nói: “Có người, đừng như vậy”
“Ai không có phận sự, ra ngoài” Giọng nói của Tư Hải Minh không chút nhấp nhỏ, nhưng lại khiến cho người khác kinh hãi, tất cả mọi người vội vàng nơm nớp lo sợ đứng lên đi ra ngoài.