Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 240: Tôi muốn về




Cô ngủ kề sát bên cửa sổ, đây là sợ người ta lăn xuống sao? Đào Anh Thy chỉ có thể từ cuối dường đi xuống.

Đi đến cuối dường lúc chuẩn bị ngồi xổm xuống, bởi vì hai chân như nhũn ra người trực tiếp trượt xuống.

"A!" Lúc Đào Anh Thy ngã xuống, hai tay theo bản năng mà túm lấy chăn, chăn liền bị kéo xuống. Sau đó bịch một tiếng cô té trên mặt đất.

Tư Hải Minh đang ngủ trong nháy mắt mở mắt ra, có ngươi đen sáng trong nhìn qua rồi ngồi dậy.

Bên cạnh không nhìn thấy Đào Anh Thy, tiếp đó cuối giường lộ ra một cái đầu và một tay cố hết sức mà víu lên.

"Hừ...” Cằm của Đào Anh Thy gác ở mép giường, cau mày bĩu môi, mặt lộ ra vẻ bối rối.

Tâm mắt lập tức di chuyển chạm vào trong đôi ngươi đen như mực kia, đọa cô tới mức đầu óc tức khắc tỉnh táo.

Càng kinh khủng là Tư Hải Minh và cô giống nhau đều là cả người không mảnh vải, lúc này chăn ở trên người anh ta bị cô kéo xuống lộ ra...

Tầm mắt của Đào Anh Thy nhanh chóng dời đi, rất có lực công kích.

Cô đứng dậy, vội vàng để chăn xuống nói: "Tôi muốn về" Xoay người đi tìm kiếm áo đồ của mình trên mặt đất.

Tầm mắt của Tư Hải Minh dừng ở trên người Đào Anh Thy có chút sững sờ. Áo sơ mi trắng mặc ở trên người cô rộng thùng thình, vạt áo không dễ dàng mà ôm lấy mông cô, theo động tác phe phẩy bước đi của bắp đùi trắng nõn. Chân dài nhó, xinh đẹp và cân xứng, cả người giống như yêu tinh tràn đầy hấp dẫn.

Nhất là tư thế ngồi xốm xuống tìm đồ của Đào Anh Thy, khiến cho ánh mắt của Tư Hải Minh càng sâu thêm, như mực không thể tan ra.

Đào Anh Thy quay lưng liền cảm thấy trong không khí không bình thường, sống lưng dường như bị dã thú nhìn chăm chắm run lên.

Không cần quay đầu cô cũng biết là ánh mắt của Tư Hải Minh.

Không biết anh ta đang nhìn gì? Bản thân lại không phải không mặc đồ áo, chẳng nhẽ là áo ở trên người mình.

Là, là áo của anh ta.

Đào Anh Thy không đám chậm trễ, câm quần áo xoay người liền muốn đi vào trong nhà tảm thay đồ.

Lúc tay của cô vừa chạm trên cửa nhà tắm thì nghe thấy mệnh lệnh trầm thấp và đe dọa của Tư Hải Minh: "Thay ngay tại đây cho tôi”

Đào Anh Thy bất mãn mà cau mày, xoay người lại trừng mắt với Tư Hải Minh ở trên giường: "Anh đây là cái hứng thú buồn nôn gì vậy?"

"Trên người cô còn có chỗ nào tôi không thấy qua không?"

Đào Anh Thy tức giận, sắc mặt khó coi.

Không phải là thay đồ trước mặt anh ta sao? Quả thực là đã thấy qua, thay thì thay, có cái gì ghê gớm cơ chứ.

Đào Anh Thy đặt đồ áo ở cuối giường, xoay người đem cúc áo của áo sơ mi từng cúc cởi ra. Sau đó cô cởi ra lộ ra tấm lưng xinh đẹp trảng mịn, còn có dấu vết đóa hoa hồng trên sống lưng.

Tư Hải Minh nhìn thấy dấu vết do bản thân anh làm ra, hai tròng mắt tối sầm lại như một hố đen nguy hiểm.

Áo sơ mi trắng của Đào Anh Thy vẫn còn nguyên vẹn từ trong cánh tay cởi xuống, liền bị người phía sau trực tiếp nâng lên. Ngay sau đó cơ thể của Tư Hải Minh áp sát qua, vén tóc dài của cô sang lộ ra vết cần trên đa thịt. Môi mỏng sát lại, thanh âm khàn khàn: "Vẫn là mặc vào đẹp hơn"

".." Vải của áo sơ mi căn bản là ngăn không được nhiệt độ cơ thể xao động đến từ Tư Hải Minh. Thậm chí có thể cảm nhận được đường nét cơ ngực của anh ta, rõ ràng như vậy. Nguy hiểm như vậy làm cho Đào Anh Thy muốn trốn chạy.

Nhưng bên hông siết chặt như một cổ sức lực cường hãn trực tiếp đem cô ở từ phía sau mang đi.

"Anh làm gì vậy” Đào Anh Thy ngã ở trên giường, vừa mới đứng lên thì một bàn tay lo lớn với qua, ngăn chặn bờ vai của cô, cô liền không có cách nào đứng dậy.

Phía trên trần nhà bị thay thế bằng mặt của Tư Hải Minh, tiếp theo anh ta liền áp sát môi của Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy nghiêng mặt: "Tôi muốn về."

"Cô hôm nay phải đi làm sao?”

"Không đi làm chẳng lẽ ở trên giường suốt sao?" Đào Anh Thy tức giận nói.

"Có gì là không thể?"

Đào Anh Thy quá mức kinh ngạc, quay mặt lại nhìn anh ta: "Anh đang đùaa giỡn với tôi đấy à... Đừng!"