Võ Ái Nhi từ trên đất đứng lên, mu bàn tay cũng bị giẫm sưng lên.
Ánh mắt thù địch nhìn Đào Anh Thy: "Cô cho rắng tôi không biết được cô là ai sao? Con gái ruột của Liêu Ninh, cô và Liêu Ninh giống nhau chỉ biết cướp người đàn ông của người khác. Dột từ trên nóc dột xuống chính là nói loại người như các người. Cô cho dù là ở cùng với anh Hải Minh chẳng qua cũng là một người phụ nữ bị đùa giỡn. Anh ấy chơi chán thì sẽ bị vứt đi, thậm chí sống ở thành phố cũng không nối. Bởi vì anh ấy không có khả năng sẽ dễ dàng tha thứ con gái của Liêu Ninh ở trước mặt làm loạn.
"Một khi như vậy cô còn lo lắng cái gi? Ở bên cạnh chờ xem kết cục của tôi không phải tốt rồi sao?" Đào Anh Thy không hề sợ hãi, quay người rời đi. Cô ước gì bị Tư Hải Minh đuổi ra khỏi thành phố đây.
Đào Anh Thy tức giận đến cả người phát run. Đào Anh Thy, cô đây là rõ ràng đối đầu với tôi. Cô một người phụ nữ cái gì cũng không phải, tôi còn sợ cô sao?
Buổi chiều, khi Đào Anh Thy vừa mới từ cửa đi ra thì nhìn thất Tư Viễn Hằng xuất hiện ở trên hành lang. Đào Anh Thy xem Tư Viễn Hằng không tồn tại trực tiếp rời đi.
Nhưng vừa mới đi ra ngoài mấy bước thì bị Tư Viên Hãng bắt lấy đến phòng tối bên cạnh.
Tư Viễn Hằng đóng sầm cửa, Đào Anh Thy nhíu mày: "Chuyện lần trước em quên rồi sao?"
"Tôi đã giúp em đối phó Tư Hải Minh, em không có một câu cảm ơn tôi sao?"
Đào Anh Thy nghĩ lại chuyện Bảo Nam ngày hôm hôm đó, không nói gì mà chống đỡ.
Nếu không phải Tư Viễn Hằng nói dõi thì đã bị vạch trần rồi.
"Anh ta có làm gì em không?” Giọng nói thâm trầm của Tư Viễn Hắng.
"Không có."
"Em đang ở chỗ anh ta, thật sự chỉ là con gái của Liêu Ninh?”
"Không phải."
Tư Viễn Hằng vẻ mặt ngẩn ra: "Em nói cái gì?”
"Tôi trước kia đã nói với anh rồi. Tôi thích anh ta. Quan hệ của tôi và anh ta so với anh tưởng tưởng còn phức tạp hơn rất nhiều lân đấy”
Sắc mặt Tư Viễn Hằng lập tức u ám lại.
"Tôi biết anh đã giúp tôi. Tôi vô cùng cảm kích, còn có chuyện tôi đi biệt thự Minh Uyến cũng là chủ đề anh tạo ra ở đài truyền hình, bằng không Võ Ái Nhi sẽ không có khả năng biết." Đào Anh Thy làm sao lại nghĩ không ra điếm này.
Tư Viễn Hằng sắc mặt xấu hổ. Anh ta biết Đào Anh Thy đi biệt thự Minh Uyển, làm cho Võ Ái Nhi biết được việc này chính là ý của anh ta.
Làm ồn ào dủ sao vẫn là thế xoay chuyến được.
Đào Anh Thy đang ở thời kì đau bụng kinh, cũng sẽ không lo lắng Tư Hải Minh sẽ làm gì với Đào Anh Thy.
Nhưng lời của Đào Anh Thy khiến trong lòng anh ta rất khó chịu, dường như bị đè nén đến không thở nổi.
Đào Anh Thy nhìn thấy vẻ mặt đau khố của anh ta, trong lòng không đành lòng liền dời đi tầm mắt.
Tư Viễn Hằng, nếu như tôi không có sáu đứa nhỏ, đừng nói một Tư Hải Minh cho dù là mười người tôi cũng sẽ bất chấp tất cả mà ở cùng một chỗ với anh.
Mà hiện tại.
Bỏ lỡ rồi thì cũng sẽ không có cơ hội nữa, cũng không thể cho anh cơ hội.
"Còn nữa, sau này xin anh đừng vì tôi làm những việc này. Tôi... cũng sẽ không vì thế mà cảm kích anh đâu." Đào Anh Thy nói xong, cũng không nhìn tới vẻ mặt của Tư Viên Hãng như thế nào. Cô không đành lòng nhìn liền xoay người muốn rời khỏi phòng.
Mới vừa đi đến trước cửa, một cỗ lực lưỡng đem Đào Anh Thy đè ở trên cánh cửa.
"A! Anh..."
"Em thật sự thích anh ta sao?” ánh mát Đào Anh Thy cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào anh như vậy. Cô tỏ vẻ thản nhiên.
"Em vì sao có thể..” Tư Viễn Hãng không thể chấp nhận dường như là đang dồn nén cảm xúc: "Em rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không? Em biết Tư Hải Minh là người như thế nào không? Anh ta sẽ đối xử tốt với em sao? Em so với tôi càng hiểu rõ anh ta hơn. Có phải anh ta đe dọa em?"
Tiếng lòng của Đào Anh Thy khẽ động. Chuyện này bị Tư Viễn Hằng đoán ra, rốt cuộc là anh ta hiếu rõ Tư Hải Minh hay là hiểu rõ cô?
"Nếu như tôi không đồng ý, anh ta lấy cái gì uy hiếp được tôi? Cho nên tôi là tự nguyện” Đào Anh Thy nói.
Tư Viễn Hằng quả thực nghĩ khỏng được người đó có thể có cái gì uy hiếp Đào Anh Thy. Tính cách của cô cũng không có yếu đuối như vậy. Cho dù cô phản kháng không lại Tư Hải Minh, cũng không có khả năng nghe lời mà ở lại bên cạnh anh ta như vậy.