Tư Hải Minh dường như lại ngủ tiếp.
Thật sự là không nên đi trêu chọc Tư Hải Minh, chỉ lo sau khi chọc giận anh ta thì chính mình cũng chạy không nổi, được không bù mất.
Đào Anh Thy liền nằm như vậy đợi Tư Hải Minh tỉnh dậy, nhưng không nghĩ qua bản thân lại ngủ quên mất.
Đợi khi cô ngủ dậy thì trên giường đã không thấy bóng dáng của Tư Hải Minh, không biết anh ta dậy từ khi nào.
Đào Anh Thy vội vàng từ trên giường đi xuống. Trong phòng ngủ không có bóng dáng của Tư Hải Minh, cô liền rời khỏi phòng.
Xuống lầu, túi của cô đặt ở trên sô pha trong phòng khách, lấy điện thoại ra xem thời gian là mười rưỡi.
Cô lại có thể ngủ thêm ba tiếng đồng hồ.
Sau người truyền đến tiếng bước chân trâm ốn, mỗi một tiếng dường như đều giảm lên trái tim yếu ớt của cô. Không cần nhìn cũng biết là ai đến.
Đào Anh Thy quay đầu, bóng dáng màu đen kia khiển đồng tử cô đều co rút lại.
"Tôi có thể đi được rồi chứ?" Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh liếc mắt nhìn cô một cái, đi về phía nhà ăn. Đảo Anh Thy cùng đi qua, trên bàn ăn bày cơm trưa.
Cô đứng ở đó, nhìn Tư Hải Minh không có ý muốn ngồi xuống. Sau khi ánh mắt uy hiếp kia của Tư Hải Minh nhìn qua, cô mới không cam lòng mà ngồi xuống.
"Lời hôm qua anh nói còn giữ lời chứ?" Đào Anh Thy vừa ăn vừa hỏi.
"Biểu hiện của cô coi như không tôi"
Đào Anh Thy thật muốn cầm bát úp lên mặt anh ta.
Đào Anh Thy ngồi xe Tư Hải Minh đi đến đài truyền hình, từ trên xe bước xuống. Chiếc xe Rolls Royce xa xỉ, hào nhoảng liên rời đi.
Thật sự là không dễ dàng gì, cuối cùng cô cũng ra khỏi biệt thị Minh Uyển. Lại không có nơi đáng sợ hơn so với biệt thự Minh Uyển.
Quanh người chuẩn bị bước lên bậc thêm thì truyền đến giọng nói phẫn nộ.
"Đào Anh Thy, cô còn dám đến đài truyền hình "
Đào Anh Thy quay đầu liền nhìn thấy Võ Ái Nhi hùng hổ đi đến, đứng ở trước mặt cô. Dáng vẻ hận không thế ăn tươi nuốt sống cô.
"Tôi đến hay không không cần cô lo?" Đào Anh Thy không có gì đế nói, nói xong liền xoay người đi lên bậc thang.
Vừa mới lên bậc thang liên bị Đào Anh Thy ngăn lại: "Tôi cho cô đi sao?”
"Cô đang dạy tôi làm việc như thế nào sao? Tôi và cô hình như không có quan hệ gì thì phải?"
"Không có quan hệ gì? Cô quyến rũ anh Hải Minh của tôi. Tôi chính là vợ tương lai của anh ấy. Cô chính là một con tiểu tam vô liêm sỉ!" Tư Hải Minh trực tiếp mảng người.
Đào Anh Thy bình tĩnh mà nhìn cô ta: "Thật ra có một chuyện tôi không hiểu rõ lắm, vì sao khi người đàn ông có người phụ nữ khác thì không đi chất vấn người đàn ông cứ phải đi tìm người phụ nữ chứ? Tôi biết rồi, là vì không đám đúng không? Giống như là tối hôm qua, tôi đã cố ý lộ ra để cô phát hiện.
Cô vẫn không có cách nào làm gì tôi cả, trách ai hả?"
"Đào Anh Thy, tôi sẽ không đế yên cho cô đâu." Võ Ái Nhi tức giận dơ tay đẩy Đào Anh Thy.
Phía sau của Đào Anh Thy chính là bậc thêm không ngắn, lập tức nghiêng người.
Võ Ái Nhi không ngờ được cô sẽ né tránh, đấy vào khoảng không, cơ thế rơi xuống.
"A! A!"
Bịch một tiếng, Võ Ái Nhi ngã ở trên bậc thang đồng thời lăn xuống.
Lăn đến bậc thang phía dưới mới dừng lại, Võ Ái Nhi đau đớn mà rên rỉ: "Aaa... Đào Anh Thy, cô lại có thế đám tránh tỏi:
Thật là buồn cười, cô không tránh đợi bị ngã sao?
Đào Anh Thy lãnh đạm mà nhìn, tâm tình của cô cực kì kém.
Đi xuống một chân giãm lên mu bàn tay của Võ Ái Nhi, Võ Ái Nhi kêu thảm thiết: "Aaa..."
"Vì mạng người quan trọng. Mạng nhỏ tôi đặc biệt quý trọng bị cô ở đây xem thường. Người kia ức hiếp tôi, tôi không đám chống lại thì bỏ đi. Cô cũng dám ức hiếp tôi. Tâm trạng của tôi thật sự là rất tệ" Đào Anh Thy tức giận, chân giẫm trên mu bàn tay của Võ Ái Nhi không buông.
"Đào Anh Thy, cô thả tôi ra. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Võ Ái Nhi muốn rút tay về. Cô ta dùng sức, Đào Anh Thy cũng dùng sức giẫm. Vẻ mặt của cô ta đau khố, chật vật đến cực điểm.
"Cái gì, cần ngôi sao lớn như cô đến đối phó với tôi à? Cô trực tiếp đi tìm Tư Hải Minh thì tốt rồi, nói không chừng trong nháy mắt anh ta liền đối với tôi chán ghét. Đến lúc đó tôi còn có thể cảm kích cô đó." Đào Anh Thy buông chân ra.