“Cái gì?” Đào Anh Thy hoảng hốt nói
“Nghe không hiểu à?”
“Anh không tin tôi à? Tôi không cần gọi điện cho anh ta. Là anh nói tôi không thế tiếp xúc với Tư Viễn Hằng” Đào Anh Thy có làm sao cũng không ngờ Tư Hải Minh sẽ bảo cô gọi điện cho Tư Viễn Hằng.
“Cô và nó tiếp xúc nhau còn ít à?” Tư Hải Minh nói, buông lỏng kiềm chế dưới căm cô, một phát bắt được cổ tay cô, kéo xuống giường
*Á! Anh muốn làm cái gì? Anh Hải Minh, anh.. anh làm đau tôi rồi đấy!” Đào Anh Thy kéo tay anh nhưng làm sao cũng không kéo được.
Sức Tư Hải Minh quá mạnh, Đào Anh Thy hoàn toàn không có đường phản kháng, bị kéo đi về phía trước.
Mãi cho tới khi tới phòng ngủ của Đào Anh Thy, Tư Hải Minh mới hất tay cô ra: “Gọi!”
Đào Anh Thy xoa cổ tay, cứ nằm thế khiến cổ tay cô hiện ra một vết đỏ bừng. Tay của người đàn ông này có thế dùng sức lớn hơn nữa không? Lớn hơn nữa thì cổ tay cô đã gãy luôn rồi.
Mắt cô rơi trên điện thoại trên tủ đầu giường, là điện thoại của cô.
Tư Hải Minh ra lệnh rất rõ ràng là bảo cô dùng di động của mình để gọi cho Tư Viễn Hằang
Câu chuyện cũ này là cô thêu dệt ra, cô gọi qua thì chẳng phải bại lộ rồi à?
Nhưng không gọi thì cô làm sao để thoát khỏi đây.
Tư Hải Minh có thể xé xác cô tại chỗ không.
Đào Anh Thy chần chừ một chút rồi đi qua, cầm điện thoại lên, nghĩ tới gì đó lại nói: “Tôi không có số của Tư Viễn Hằng…”
Giọng Tư Hải Minh trầm xuống: ‘Đi cầm điện thoại của tôi qua đây!”
Người giúp việc bên ngoài lập tức tới phòng Tư Hải Minh. Hai mươi giây sau, điện thoại được đưa tới.
Chặn đường lui của Đào Anh Thy chặt chẽ!
Tư Hải Minh không có tính kiên nhãn, dùng điện thoại của Đào Anh Thy bấm số Tư Viễn Hằng, mở loa ngoài ra.
“Cô chỉ cần nói một câu là Bảo Nam gọi điện cho tôi” Tư Hải Minh đưa điện thoại cho cô.
Đào Anh Thy mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh như thể bị hoảng sợ tới linh hồn đã bay khỏi thể xác rồi.
Cô vươn tay nhận điện thoại, năm ngón tay nắm chặt nó.
"Bảo Nam gọi điện cho tôi"
Sau đó, có phải Tư Viễn Hằng sẽ hỏi ai là Bảo Nam không?
Phản ứng của người bình thường đều là như thế
Vì vốn Tư Viễn Hằng không biết Bảo Nam là ai. Bảo Nam là con trai cô.
“Bây giờ cô sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?” Giọng Tư Viễn Hằng truyền tới.
Cô không trả lời vấn đề này của Tư Viễn Hằng, Cô muốn nói chuyện nhưng cổ họng như bị bóp chặt vậy, nói không ra lời.
Dưới ánh mắt hung ác nham hiểm và nguy hiểm đang bản tới của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy nói:
“Bảo Nam… Bảo Nam gọi điện cho tôi.” Đào Anh Thy căng thẳng tới mức cúi thấp đầu.
“Anh ta nói gì?” Tư Viễn Hằng im lặng một lúc rồi nói
Đầu Đào Anh Thy trống rỗng. Câu hỏi của Tư Viễn Hằng là… cô phản ứng kịp, vội nói: “Anh ta nói đoạn thời gian anh ta mất tích là đi đế tĩnh tâm. Bây. giờ anh ta đã nghĩ thông suốt, sẽ không quấn lấy tôi nữa…”
“Cô nói thẳng với anh ta là chúng ta kết hôn rồi.”
Đào Anh Thy định mở miệng nói gì đó thì điện thoại đã bị giật lấy rồi tắt, ném thẳng lên giường.
Đào Anh Thy: “Sao anh lại tắt điện thoại? Chẳng phải còn chưa nói xong à?”
“Cô còn muốn nói điều gì? Hả? Đàn ông bên cạnh không ít sao?” Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô:
“Ngay cả nằm mơ cũng gọi tên đàn ông!”
Mối nguy được xua tan, hơi thở Đào Anh Thy cũng trở lại bình thường: “Anh đừng có tính toán chi ly thế được không? Tuy trái tim tôi không là của anh nhưng cơ thể tôi là của anh! Anh cũng không mất mát gì đúng không?”
Hàng mày Tư Hải Minh cau chặt, nhả ra ba chữ:
“Tự tìm cái chết à?”
Đào Anh Thy thấy ánh mắt độc ác tàn nhẫn của anh thì sợ tới mức cơ thể không kiềm được mà lùi lại mấy bước. Chẳng lẽ cô lại nói sai rồi? Đây không phải là sự thật à?
Sao người đàn ông này khó phục vụ thế?