Từ thang máy đi xuống sảnh lơn, quản gia Bào Điển dùng hay tay đưa túi
ách cho Đào Anh Thy, nói: “Thưa cô, đồ của cô.”
Đào Anh Thy nhận lấy nói: “Cảm ơn”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Nói cô chạy trối chết là không đủ.
Được vệ sĩ đưa tới, lúc đi là vệ sĩ tiễn, vẫn là hai người cũ.
Ngồi trên xe, cách Minh Uyển càng ngày càng xa,
thẳng cho đến khi ra khỏi địa bàn của Tư Hải Minh,
Đào Anh Thy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như nếu cách không đủ xa, bất cứ lúc nào
Tư Hải Minh cũng sẽ xuất hiện trước mắt cô vậy.
Mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào than mệt,
nhưng nhắm mắt lại, trong đầu không có cách nào thả lỏng, vẫn tỉnh táo vô cùng,
Bây giờ cô và Tự Hải Minh đã xây ra quan hệ, như vậy có phải sau
này cô sẽ không bị theo dõi chặt chẽ như vậy nữa không?
Anh đã có được cô, không phải sao?
Nhưng mà nhìn đến vòng tay, cô cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản nhẹ nhàng như vậy.
Nếu như quả thật giống như mình nghĩ, Tư Hải Minh đã tháo vòng tay xuống.
Không còn cố chấp khống chế cô như vậy nữa.
Đào Anh Thy thấy trong lòng phiền muộn, Tư Hải Minh bao giờ mới có thể
chủ động tháo cái vòng này xuống chứ?
Chỉ có lấy ra, cô mới có thể có được tự do của riêng mình.
Cô nhớ lại lời nói của Tư Hải Minh, anh chuẩn bị bắt ai phải bồi thường chiếc đồng hồ hỏng đó?
Ngoại trừ Tư Viễn Hằng và Tần Diễm Minh thì còn ai vào đây nữa?
Dì Hà nhất định là không được rồi…
Trong đầu thoáng hiện lên cái gì, Đào Anh Thy đột nhiên mở to mắt,
Tư Hải Minh chuẩn bị bắt… Liêu Ninh bồi thường?
Liêu Ninh là người nhà họ Tư, vậy chính là bắt nhà họ Tư bồi thường!
Điều này rất có khả năng.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là do Liêu Ninh và Tư Lệnh Sơn.
Đào Anh Thy không thể nào ngờ tới Tư Lệnh Sơn sẽ chạy tới trước mặt
Tư Hải Minh để nói ra việc cô tới nhà họ Tư.
Nếu đúng là cố ý như lời Tư Hải Minh nói thì đúng là khiến cho cô thấy buồn nôn.
Nhưng mà biết sao được?
Tư Lệnh Sơn nói ra những chuyện này, là ông ta cố ý,
hay là do Liêu Ninh không nhắc nhở cho ông ta biết về tâm quan trọng của việc này?
Cô nghĩ khả năng vế đầu cao hơn!
Đào Anh Thy thở dài một hơi, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe,
cảnh đêm không ngừng dịch chuyển ra phía sau.
Vậy thì để cho bọn họ trả, đây là cái giá bọn họ nên nhận!
Nghĩ đến việc mình mất tích một ngày, không biết sáu đứa nhỏ thế nào rồi, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Cỏ lấy điện thoại di động ra, không chỉ thấy được số của dì Hà gọi tới,
mà còn cả của Trương Thiên Di, nhưng đều có người nhận rồi.
Ai nhận?
Về hỏi đì Hà là biết,
Haiz, Trương Thiên Di lại nổi bão cho xem, làm trợ lý của
cô ta mà lại không xin phép nghỉ, còn biến mất vô cớ.
Cô đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Trương Thiên Di mắng mỏ.
Đào Anh Thy xuống xe, đi vào chung cư, trước tiên là vội chạy về nhà,
không thể chờ được thấy sáu đứa nhỏ.
Buổi sáng không thấy cô, có phải chúng nó đều buồn bực không?
Vừa vào cửa chung cư, Đào Anh Thy vô thức nhìn về phía khu vui chơi,
bước chân bỗng nhiên khựng lại, cô thấy sáu đứa nhỏ ngồi trên bậc thang,
thân hình nho nhỏ vừa đáng yêu lại đáng thương,
chăm chú lại cố chấp, dì Hà ngồi bên cạnh có vẻ bất đắc dĩ…
“Ơ!” Bảo An nhìn thấy Đào Anh Thy phía xa, con mắt ảm đạm lập tức sáng lên.
Sao đó Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo Nam, Bảo My, và Bảo Hân đều thấy được cô.
“Mẹ ơi!” Bảo Vỹ gọi trước.
Sáu đứa nhỏ vội vàng đứng lên, tung tăng chân ngắn chạy vội về phía cô.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Sáu đứa nhỏ như bão tố chạy ào lên trước.
“Chậm một chút, đừng tranh nhau!” Đào Anh Thy vội vàng đau lòng tiến đến,
sáu đứa nhỏ vội vàng nhào vào trong ngực cô, Đào Anh Thy còn chưa hoàn
toàn ngồi xổm xuống, đã bị bọn chúng đấy ngã nhào trên đất: “…
Sao lại ngồi đây không chơi mà cũng không chịu về?”