Đào Anh Thy cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, nói:
“Quần áo của tôi đều bị anh xé rách rồi, tôi mặc gì giờ?
Chỗ này của anh cũng không có đồ nữ…”
“Đồng hồ thì sao?” Tư Hải Minh trâm giọng hỏi.
Dấu vết trên gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh khiến cô không dám lỗ mãng,
lo rằng cái mạng nhỏ của mình trong nháy mắt sẽ mất luôn: °…
Tôi xem một chút thôi, bây giờ trả lại đây…”
Nói xong liền muốn mở tủ thủy tỉnh bỏ đồng hồ đeo tay vào.
Cũng không biết là do sợ hãi hai là do mất tập trung, đồng hồ đập vào góc thủy tinh,
tay cầm không chắc, trực tiếp rơi xuống.
Đào Anh Thy thở hắt ra một cái vì kinh ngạc, đồng hồ ba một tiếng,
đập trên nền đất cứng, mặt kính vỡ nát. Tay cô cứng đờ, quơ vào khoảng không.
“,.` Đào Anh Thy hoảng sợ đến nỗi cả người cứng ngắc.
Trong đầu trống rồng, hỏng bét rồi!
Cô muốn phá đồng hồ, nhưng mà không phải ở trước mặt Tư Hải Minh.
Bóng đen nháy mắt tiến tới, mang theo áp lực, giam cô lại giữa tủ kính và người mình.
“Cố ý, đứng không?” Tư Hải Minh nói.
“Tôi… tôi chỉ trượt tay thôi…” Đào Anh Thy giải thích,
thật không đám nhìn vào mặt Tư Hải Minh, ánh mắt có chút tránh né.
“Dấu tay trên mặt tôi cũng là do cô trượt tay?
Tôi thấy cái tay này giữ lại cũng dư thừa, không bằng chặt đi”
“… Sao có thế trách tôi? Là do anh động thủ trước…”
Đào Anh Thy lập tức nhớ đến lần trong quán bar, cánh tượng
người đàn ông kia bị Tư Hải Minh dùng chai rượu đập vào đầu lập tức hiện ra,
cơ thể không khỏi run rấy, muốn đấy Tư Hải Minh ra, lại phí công,
cô lo lắng đến mặt đỏ cả lên: “Bảy giờ lại nữa sao?
Tối qua tôi đã nhận trừng phạt rồi, đã trá giá đắt rồi”
“Chuyện đồng hồ không tính à?”
“..” Đào Anh Thy mím môi, có chút vô tội hỏi:
“Anh muốn tôi bồi thường đấy à? Anh biết chút tiền lương đó của tôi
sao mà đủ bồi thường cho anh chứ? Cho dù trả góp,
cả đời tôi cũng không trả nổi… Hay là quên đi?
Anh nhiều đồng hồ như vậy, thiếu một cái cũng không ảnh hưởng gì”
“Cô định quyt nợ à?”
“,„.Chỉ lần này thôi, được không?” Bây giờ cô chỉ có thể mặt dày cầu xin thôi.
Trước đó, khoản tiền bồi thường cho chiếc Rolls-Royce kia còn chưa trả hết,
bây giờ lại là đồng hồ, đây chẳng phải muốn đuổi cùng giết tận cô sao?
“Không cần, sẽ có người thay cô trả số tiền này”
Đào Anh Thy sững sờ: “Ai cơ?”
Tư Hải Minh không nói gì, buông cỏ ra, mắt đen trở nên sâu không lường được.
Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh muốn quay người rời đi,
thì vội vàng đuổi theo: “Ai thay tôi trả tiền cơ?”
Đào Anh Thy không nghĩ ra là ai,
bên cạnh cô làm gì có ai trả nối khoản tiền lớn như vậy chứ?
Tư Viễn Hằng và Tần Diễm My có thể, nhưng tuyệt đối không phải bọn họ.
Cô và bọn họ không thân quen đến mức có thể thay cô trá tiền.
Hỏi xong, Tư Hải Minh nghiêng mặt nhìn cô, mất đen âm trầm.
Điều này khiến Đào Anh Thy khẩn trương vô cùng, thần kinh đều bị kéo căng lên.
Sau đó thân hình cao lớn kia đi tới gần cô, bóng đen bao trùm xuống,
khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Cụp mắt xuống, vừa hay nhìn đến yếu hầu gợi cảm của anh, trong lòng cực kỳ hoảng.
Tư Hải Minh đưa tay chạm vào da thịt sau gáy cô, cô hơi vén tóc lên,
lộ ra dấu vết nhàn nhàn, giọng nói trầm thấp lại nguy hiểm:
“Không đi, tối nay vẫn còn sức để ứng phó với tôi à?”
“,.” Đào Anh Thy bị dọa đến run lên một cái, nhíu chặt mày,
cơ thể không khỏi lui về sâu mấy bước, thoát khỏi sự đụng chạm,
ánh mắt liếc qua một bên: “Vậy thì cảm ơn anh Hải Minh.”