Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 179: Đó là chuyện không thể




Ban nấy Đào Anh Thy đã nhắn tin cho dì Hà bảo

dì cho sáu đứa nhỏ ăn ít thôi, cô sẽ mang đồ ăn ngon về.

Cửa vừa mở ra, sáu đứa nhỏ đã chạy ào tới

bằng mấy đôi chân ngắn cũn cốn

“Mẹ về rồi!

“Mẹ

“Mẹ

“Mẹ”

“Mẹ

“Mẹ

Đào Anh Thy vội chạy vào trong, Bảo Nam và

Bảo Vỹ chạy đến nhanh nhất, cặp sinh đôi và Bảo

Hân chạy ở giữa, cuối cùng là Bảo An ôm gương

mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn mẹ.

“Mẹ ơi, có phải tụi con có gì vui chơi nữa không

ạ”‘ Bảo Vỹ ôm thú bông hình gấu mèo trong lòng,

mớ to đôi mắt trong sáng hỏi.

Đào Anh Thy giơ chiếc hộp trong tay lên: “Nhìn

xem, mẹ mang đồ về cho các con đây, nhiều lầm,

để mẹ cho các con ăn nhé.”

Vậy là sáu đứa nhỏ đều lao nhao đòi Đào Anh Thy cho ăn, dáng vẻ rất đáng yêu.

Dì Hà giúp bọn trẻ lấy chén và muỗng, hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao, tôi vẫn ổn” Đào Anh Thy nói.

Dì Hà không hỏi cũng biết hôm nay cô đi ăn cơm với ai

Bởi vì lần nào cô đi ăn với người đàn ông kia về cũng mang theo đồ ăn ngon.

Đào Anh Thy nói hết cho bà nghe những chuyện này.

“Người đàn ông đó muốn theo đuổi cô sao?” Dì Hà hỏi.

“Theo đuổi ạ?” Đào Anh Thy bật cười lắc đầu: “Đó là chuyện không thể”

Hai chữ này không hề thích hợp với Tư Hải

Minh, anh mà cần theo đuổi phụ nữ sao? Tư Hải

Minh là người đứng đầu tập đoàn Vương Tân,

quyền thế bậc nhất ở thủ đô, thân phận cực kỳ cao

quý, phụ nữ đổ xô đi nhớ thương anh mới đúng!

Cho dù đối xử với cô như thế thì cũng chỉ là

khống chế và ép buộc mà thôi.

“Tại sao không thể?” Dì Hà nhìn sáu đứa nhỏ

ngoan ngoãn ngồi trên chiếc bàn vuông, nói: ‘Nếu

hai đứa có thể ở bên nhau thì cũng là kết thúc viên mãn.

Đào Anh Thy lắc đầu: “Dì Hà, có

tôi không thể khống chế được, chỉ có anh ấy khống

chế tôi mà thôi

Sáu đứa con cô đang ăn đồ ăn trước mặt cô,

nhìn những cái miệng nhỏ nhắn của bọn chúng nhai

thức ăn, Đào Anh Thy đã cảm thấy dễ thương đến mức tụt hết máu rồi!

Bây giờ cô cũng rất hài lòng! Cô không cần thêm một ai cả.

“À đúng rồi, dì Hà, đến ngày phát tiên lương cho.

dì rồi, để tôi chuyển khoản cho dì” Đào Anh Thy

chợt nhớ tới, cô lấy điện thoại ra.

Dì Hà ngăn cô: ‘Đừng chuyển cho tôi vội”

“Sao thế ạ?”

“Cô chăm sóc cả sáu đứa bé cũng không dễ

dàng gì, hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền xài, phí

sinh hoạt cô gửi tôi là đú rồi”

“Không sao, tôi có tiền mà”

“Cô lấy tiền ở đâu ra? Mẹ cô đưa cho cô sao?”

“Bà ấy có cho nhưng tôi không nhận, bà nội cho

tôi tiên này, tôi cũng không thiếu.”

Dì Hà không biết bà nội của Đào Anh Thy ở

nông thôn lấy đâu ra nhiều tiền thế, phản ứng đầu.

tiên của bà là liệu Đào Anh Thy có nói vậy để bà

thoải mái không, vì thế nên bà vần từ chối: ‘Báy giờ

tôi cũng không xài gì, đợi công việc của cô ổn định

hơn rồi hãy cho tôi. Còn nữa, cô đừng quên cô phải

đền tiền lại chiếc xe mà Bảo An vẽ đấy, cũng tốn tận sáu mươi triệu lận đó.

Thiếu chút nữa Đào Anh Thy đã quên chuyện này.

“Có qua có lại chứ ạ, nhất định dì phải lấy số

tiền này. Dì Hà, di đừng cãi với tôi, nếu dì không lấy

thì trong lòng tôi rất bắn khoăn. Bình thường lúc tôi

đi làm thì dì là người chăm sóc cho sáu đứa trẻ. Tôi

biết dì thích bọn nó nhưng những gì nên lấy thì gì

phải lấy, đây là những gì đì xứng đáng có mà.”

Dì Hà không thể thuyết phục được Đào Anh Thy

nên đành nhận tiền của cô, bà định sẽ đi mua đô ăn cho sáu đứa nhỏ.

Đào Anh Thy đặt điện thoại xuống, đến bàn

vuông ngồi, nhìn sáu đứa nhỏ: “Ngon không?”

“Dạ ngon!” Sáu đứa trẻ đồng thanh nói.

Bảo An xiên một miếng thịt đưa cho Đào Anh Thy: “Mẹ, a…

Đào Anh Thy nói: “Mẹ ăn rồi, con ăn đi”

Bảo An lắc đầu, cậu bé muốn Đào Anh Thy ăn.

Đào Anh Thy hết cách, đành cúi đầu ăn miếng thịt đó: “Ừ, ngon lắm!’