Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1537




Chương 1537

 

Trong bóng đêm ánh mắt anh loé sáng chiếu lên người đang nằm dưới đất: “Tôi chưa bao giờ ôm người ngoài, trừ thi thể. Có muốn tôi giết cô xong rồi ôm thi thể về nhà không?”

 

Dường như Diệp Thiên Thanh cảm nhận được nguy hiểm, rụt cổ lại, càng sáp qua nơi lạnh lẽo kia! Hai tay còn nắm chặt tay Đế Bắc Lâm như sợ anh chạy mất.

 

Ánh mắt Đế Bắc Lâm dừng trên ngón tay của Diệp Thiên Thanh, không những đẹp mà còn mềm mại giống như không có xương. Nếu dùng dao mổ ra thì không biết xương bên trong có hình dạng gì…

 

Cửa phòng mở ra, Đế Bắc Lâm ôm Diệp Thiên Thanh đi vào sau đó ném lên giường. Vừa định đứng dậy thì Diệp Thiên Thanh đã vừa khóc lên vừa nói mớ: “Đối xử tốt với một người cũng sai ư… Vì sao lại đối xử với tôi như vậy… Tôi thật lòng đối xử… Sao lại muốn làm tổn thương tôi…”

 

Đế Bắc Lâm nhíu mày, không muốn ly hôn? Không muốn buông tay một người đàn ông không thích mình là chuyện ngu xuẩn nhất.

 

Sáng hôm sau, Diệp Thiên Thanh tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt ngồi dậy mơ hồ một phút mới nhớ lại chuyện xảy ra ở quán bar, bao gồm gặp được Đế thần y. Nhưng lại không nhớ rõ mình làm sao về nhà được?

 

Chắc là… Tự mình về quá? Nếu không thì làm sao trở về được…

 

Hôm sau trong văn phòng Tư Hải Minh tập đoàn Vương Tân.

 

Màn hình trên tường chiếu tin tức tối qua— Tối hôm qua quán bar nào đó có người chết, đầu bị mảnh thủy tinh cắm vào tử vong tại chỗ.

 

Tư Hải Minh thâm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn vào màn hình, lát sau lấy di động ra gọi điện thoại: “Là anh làm?”

 

“Nhìn ra rš trong lòng.

 

“Không phải kêu anh kín tiếng rồi sao?” à?” Đế Bắc Lâm lười biếng nói, hoàn toàn không để “Cho nên mới là mảnh vỡ bình rượu chứ không phải dao đấy! Không còn gì nữa thì cúp đây, còn nữa, tránh xa em gái tôi một chút!” Nói xong cúp máy.

 

Tư Hải Minh mím môi, vẻ mặt lạnh lùng. Sau đó ấn điện thoại nội bộ kêu chương Vĩ đến dặn dò: “Đi xử lý chuyện này” chương Vĩ nhìn tin tức trên màn hình, hiểu rõ đáp: “Vâng”

 

“Điều tra thêm tối qua quán bar đã xảy ra chuyện gì”

 

“Được” Sau khi chương Vĩ đi rồi Tư Hải Minh nhấn tiếp một dãy số khác: “Em đang ở đâu?”

 

“Em đang ở đâu anh không biết sao?”

 

“Anh đến đón em”

 

“Không được, đang chơi vui vẻ mà! Em ăn cơm chiều rồi mới về”

 

“Anh Thy” Giọng Tư Hải Minh nghe hơi khó chịu.

 

“Này Tư Hải Minh, anh nhiều chuyện quá đi? Em đi chơi cũng phải quy định thời gian nữa à? Không liên quan đến anh, vậy đi, không được gọi điện thoại tới nữa!” Đế Anh Thy rất dứt khoát tắt điện thoại của Tư Hải Minh.

 

Kiều Như An ở bên cạnh nghĩ thầm trong lòng, được cưng chiều đến kiêu ngạo như vậy rốt cuộc Tư Hải Minh thích cô ta ở điểm nào cơ chứ?

 

Lâu dần rồi sẽ chán ghét thôi!

 

Khi Đế Anh Thy nhìn qua Kiều Như An đã đổi thành khuôn mặt khác, lo lắng hỏi: “Anh Thy à trở về đi, lúc nào ăn cơm mà chẳng được, tôi không muốn hai người cãi nhau đâu”

 

“Không cần quan tâm anh ta” Đế Anh Thy nói.

 

Dù không có Kiều Như An, cô vẫn cảm thấy Tư Hải Minh lo quá nhiều!

 

Không thể đi ra ngoài một mình, ra ngoài không phải có người đi theo thì là điện thoại không ngừng, cô là đứa trẻ ba tuổi sợ đi lạc sao!

 

Sau đó Tư Hải Minh không gọi điện đến nữa, Đế Anh Thy đi dạo phố với Kiều Như An sau đó đi ăn cơm chiều. Lúc ra khỏi nhà hàng thì cô ngạc nhiên nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài.