Ngủ chung chăn gối với Tư Hải Minh, cho dù có mặc áo bông cô cũng không có cảm giác an toàn tí nào.
Nhưng mà còn có một vấn đề khủng bố hơn cả chuyện đó nữa.
Ngay khi cô tắm xong tắt vòi hoa sen rồi xoay người lại lập tức nhìn thấy áo ngủ đang treo bị rơi xuống.
Để Anh Thy lập tức hoảng hốt đơ người: “Chờ đã..” Cô đang muốn nhanh chân chạy tới giữ nó lại thì chiếc áo ngủ đã rơi thẳng xuống đất
Trêи mặt đất lúc này đều là nước, áo ngủ bằng tơ lụa sẽ lập tức bị ướt sạch.
Khi Đế Anh Thy nhặt nó lên, nước vẫn chảy từng giọt dọc theo áo ngủ.
“Cái gì vậy hả!” Để Anh Thy cảm thấy như trời đất đều sụp đổ cả rồi.
Cô nhìn quanh những chỗ khác trong phòng tắm một lượt, chỉ có khăn lông và những chiếc khăn tắm cỡ lớn, có thể che bên trêи không thể che bên dưới thôi! Che bên dưới thì chắc chắn sẽ lộ bên trên!
Bởi vì cô tắm xong không có thói quen choàng khăn tắm vào cho nên không quá chú ý đến nó.
Bây giờ đã cuống đến mức muốn điên lên rồi.
Cứ như vậy sao cô đi ra ngoài được chứ? Bọn trẻ đều ngủ rồi thì không sao hết, chủ yếu chính là Tư Hải Minh đang ở trong phòng cô kìa! Cho nên càng không thể nhờ Tư Hải Minh lấy áo ngủ giúp cô được!
Cô không phải đang “dụ sói vào phòng tắm hay sao”?
Để Anh Thy nhìn chiếc áo ngủ tơ lụa trêи tay, ngẫm nghĩ một lát, vắt sạch nước đi, sau đó lại dùng máy sấy sấy một lát có lẽ cũng ổn hơn.
Nhưng khi cô mở ngăn tủ ra phát hiện chỗ đặt máy sấy vốn không có máy sấy ở đó.
Vì sao vậy trời?
Để Anh Thy dưới sự tuyệt vọng vô bờ cắn răng mặc áo ngủ vào.
Sau khi mặc xong chợt phát hiện, đây so với không mặc có khác gì nhau đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô sợ tới mức đưa hai tay lên che người mình lại, đề phòng trừng mắt nhìn cánh cửa.
“Vẫn chưa tắm xong à?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh truyền vào bên trong.
“Tắm xong rồi”
“Sao còn chưa ra ngoài nữa?”
Để Anh Thy ngẫm nghĩ một lát, nếu không thì cứ nhờ Tư Hải Minh giúp đỡ một chút?
Trước mắt cũng chỉ có mỗi cách này thôi!