Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 140: Anh muốn quay lại với tôi phải không?




Thủ đoạn của Tư Hải Minh so với cô tưởng

tượng còn đáng sợ hơn nhiều.

Cô cũng không dám đi chọc giận anh đâu! Tư

Viễn Hãng cũng không biết mối quan hệ của cô

và Tư Hải Minh đã trở thành mối quan hệ chặt

chế, đến mức muốn độc chiếm luôn rồi, còn

tưởng rằng cô chỉ là người phụ nữ mà Tư Hải

Minh căm hận thôi.

Tư Viễn Hãng nhìn cô một cách đầy ý tứ,

cũng không nói gì cả, mở cửa ghế phó lái cho cô.

*Trước tiên xóa bức ảnh đi đã”

“Cô thích tôi ôm cô lên hay sao?”

Đào Anh Thy cần răng mà ngồi lên ghế phó

lái, dù sao thì cô cũng sẽ không để cho Tư Viễn

Hãng chạm vào cô.

Tư Viễn Hãng vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế

lái, lúc khởi động xe, anh ta liếc nhìn cổ tay cô,

đầu tiên cũng không hỏi gì, sau đó đợi xe chạy

được mấy trăm mét rồi mới hỏi: “Sợ tôi cướp vòng

tay của cô à?”

Đào Anh Thy nhìn cổ tay trống không của

mình, nói: ‘Đúng vậy, sợ anh cướp của tôi”

“Nếu như tôi muốn cướp, dù cô có giấu thì cũng vô dụng thôi”

Đào Anh Thy không để ý đến anh ta, nhìn

cảnh đường phố đang lướt qua ngoài cửa xe.

Đúng thật là xe sang có khác, chỉ vài giây chờ

đèn đỏ ngắn ngủi thôi mà đã có người liên tục

liếc nhìn chiếc xe rồi, còn có người chụp ảnh nữa

Trong một nhà hàng tương đối cao cấp, hai

người chọn một phòng riêng được thiết kế theo

kiểu nửa mở.

Người phục vụ đưa thực đơn cho hai người,

Đào Anh Thy nhận lấy, nhưng không xem mà đặt

ở trên bàn, cô không tâm tình.

Cô gặp Tư Viễn Hãng cũng không phải là

muốn ăn cơm với anh ta.

Tư Viễn Hãng cũng không nói gì, tự mình gọi

món.

Sau khi gọi món xong thì người phục vụ rời đi,

‘Tư Viễn Hằng cầm ly trà lên, ảm đạm nhìn cô.

Đào Anh Thy quay mặt đi, nói: “Anh mau xóa

tấm ảnh ấy đi”

Tư Viễn Hãng lấy điện thoại ra, đưa cho cô.

Đào Anh Thy ngay lập tức nhận lấy, mở điện

thoại lên, phát hiện có mật khẩu, nên đưa điện

thoại lại cho anh ta: “Nhập mật khẩu.

“Cô biết”

Vẻ mặt của Đào Anh Thy hơi cứng lại một

chút, hai tay cầm lấy điện thoại khẽ run.

€ô nhớ mật khẩu điện thoại của Tư Viễn

Hãng, bởi vì, mật khẩu là ngày sinh của cô..

Vậy mà anh ta vẫn chưa đổi mật khẩu?

Đào Anh Thy cảm thấy Tư Viễn Hãng rất có

khả năng là đang đùa giỡn cô, nhưng mà sau khi

cô nhập mật khẩu xong, điện thoại ngay lập tức

được mở khóa.

Vậy mà lại là thật…

Vẻ mặt Đào Anh Thy hơi không được tự nhiên,

lướt đến bộ sưu tập ảnh, nhanh chóng xóa tấm

ảnh cô và Tư Viễn Hảng đang ngồi trên ghế sofa

ôm nhau đi.

Trả lại điện thoại cho Tư Viễn Hãng, ngay lập

tức đứng dậy rời đi

“Ngồi xuống”

Đào Anh Thy đứng khựng lại, nhìn anh ta:

“Ảnh cũng đã xóa rồi, tại sao tôi lại phải ở lại đây cơ chứ?”

“Hành động này của cô có hơi tệ rồi đấy”

*… Cái gì?” Đào Anh Thy không dám tin vào tai

mình. Cô ngồi xuống một lần nữa, hít một hơi thật

sâu: “Vậy được, nếu đã đến đây rồi, vậy thì chúng

ta cũng nói cho rõ luôn đi! Tư Viễn Hãng, đến

cùng là anh muốn làm gì vậy?”

“Ăn cơm”

*Có gì để ăn cơ chứ? Nói thật, anh muốn quay.

lại với tôi phải không?” Đào Anh Thy hỏi

Tư Viễn Hẳng nhìn cô, trầm mặc, ánh mắt

cũng trở nên sâu hơn, lúc sau, nửa đùa nửa thật

mà hỏi lại cô: “Nếu như tôi nói đúng thì sao?”

Đào Anh Thy hơi ngạc nhiên, nhìn anh ta

Lời nói đùa này không vui chút nào đâu.”

“Đúng là không vui chút nào cả”’ Tư Viễn

Hãng nói, ngón tay căm ly trà khế run, sau đó

dùng sức nằm chặt lại, dường như muốn bóp nát

ly trà vậy.

Đào Anh Thy văn chưa chú ý đến những biến

đổi nhỏ trên khuôn mặt của anh ta.

Cô nhìn sang hướng khác, trên mặt lộ rõ vẻ

tức giận khi bị người khác đùa giốn, giọng điệu

nói chuyện của Tư Viễn Hãng khiến cô vô cùng

khó chịu, qua một lúc sau, cô mới quay sang, hỏi

anh ta: “Tư Viễn Hãng, tôi hỏi anh, hai năm chúng

ta ở bên nhau, anh…”

“Từng yêu”

*..* Khóe miệng Đào Anh Thy khẽ giật, cô chỉ

là muốn hỏi anh ta hai năm ở bên nhau, đến cùng

là anh ta đã cặp kè với bao nhiêu người phụ nữ rồi

mà thôi! Cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Tôi cũng

từng cho là như vậy, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy

bộ mặt thật của anh. Thật ra, tôi thấy anh rất giỏi

đấy chứ, hai năm liên tiếp, dù trời mưa hay trời

nắng , anh vẫn kiên trì đem bữa sáng đến cho tôi,

những người đàn ông lăng nhăng đều có nghị lực

giống như anh vậy sao?”