Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 135: Tôi nhặt được




Nhưng mới đi được vài bước thì đã dừng lại.

Tư Viễn Hãng đang ở đây, anh ta đến gặp Tân

Diễm My, tự mình đến đó, có lẽ sẽ không ốn!

©ô nghĩ rằng mình không nên đến đó thì hơn,

Đào Anh Thy vừa mới từ bỏ ý định đi tìm Tần

Diễm My, thì điện thoại trên người cô rung lên, cô

lấy ra xem là Tần Diễm My.

Cô nghe máy: “Chị Diễm My”

“Chị đang ở trong phòng thay đồ, em đến đây đi”

“Vâng”

Đào Anh Thy nghĩ, nếu như Tân Diễm My đã

có đến như vậy, có nghĩa là Tân Viễn Hằng không

có ở đó. Anh ta đi rồi sao?

Cô tìm được phòng thay đồ riêng của Tân

Diễm My rồi gõ cửa, vừa nhìn thấy người ở bên

trong, cơ thể lập tức cứng đờ như bị kẹt giữa

cánh cửa, đi vào cũng được mà tút lui cũng

chẳng xong.

Tư Viễn Hãng đang ngồi dựa vào trên sô pha,

gác chân lên, giương mắt lên nhìn người đang

loay hoay tiến không được lùi không xong kia,

thản nhiên hỏi: “Cô bị cửa kẹp rồi sao?”

“.# Đào Anh Thy âm thầm nghiến răng, anh ta

bị lừa đá rồi sao! Cô bước vào trong, nhưng

không thấy Tân Diễm My, nói: “Chị Diễm My đâu rồi?”

“Cô ấy vừa nghe điện thoại, có chút chuyện

phải đi rồi. Ở đây chờ đi”

Nếu đã không có ở đây, thì cô cũng không

nên ở đây với Tư Viễn Hãng nữa: “Vậy thì tôi sẽ

quay lại sau…” Nói xong, cô xoay người rời đi

Cổ tay đột nhiên bị xiết chặt, bị Tư Viễn Hằng

dùng tay giữ lại, bàn tay nhỏ mảnh mai không kịp

tránh bị tay của anh ta nằm chặt.

Đào Anh Thy đang định nối giận, hất tay ra, đế

lộ ra chiếc vòng tay tỉnh xảo.

“Vòng tay tốt đấy”

“Liên quan gì đến anh?” Đào Anh Thy giấy dụa

muốn rút tay về, ai ngờ Tư Viễn Hảng lại tháo

vòng tay của cô ra, rất nhanh khiến cô không

phản ứng kịp. “Tư Viễn Hãng, anh làm gì vậy? Trả

lại cho tôi!”

Tư Viễn Hãng giơ tay lên, Đào Anh Thy không

thể với tới nên định nhảy lên để giật lấy, nhưng

vẫn không giật được.

“Tư Viễn Hãng, anh có trả lại cho tôi không?”

‘Đào Anh Thy tức giận đến mức mặt cô đỏ bừng lên

“Quý giá như vậy sao?”

‘Đào Anh Thy cần môi, đương nhiên là quý giá

rồi! Nếu chiếc vòng không còn nữa, Tư Hải Minh

sẽ hỏi, đến lúc đó cô biết nói như thế nào đây?

Nói rằng nó đã bị Tư Viễn Hằng lấy mất ư?

Trả lời như vậy sẽ chỉ đưa cô đến gần địa

ngục hơn mà thôi

“Trả lời tôi một chuyện”

“Chuyện gì?”

“Ai đã tặng nó cho cô?”

Đào Anh Thy sốt ruột nói: “Tôi tự mua.”

“Mặc dù tôi không có ý coi thường khả năng

tài chính của cô, nhưng tôi xin nói thẳng, cô

không thể mua nổi chiếc vòng này đâu”

“..’ Tôi nhặt được”

“Một chiếc vòng tay trị giá không thua gì một

căn hộ như thế này, cô nói mình đi ăn cắp nó, tôi

còn thấy đáng tin hơn”

Nội tâm Đào Anh Thy chấn động, da đầu tê

dại, đắt như vậy sao? Tư Hải Minh, không tìm

được chỗ để tiêu tiền à? Chỉ là một thứ làm để

theo dõi thôi có cần xa xỉ như vậy không?

Nếu cô sớm biết rằng nó đắt như vậy, thì đã

đem nó đi bán rồi, sau đó tìm một chiếc giống

như vậy đeo là được rồi. Cô thật sự quá thông minh mà!

Bình tính lại, không đúng, đây không phải là

lúc để nghĩ về chuyện này…

“Anh quan tâm chuyện tôi nhặt hay trộm nó

làm gì? Trả lại cho tôi!” Đào Anh Thy lại giật lấy, Tư

Viễn Hẳng ỷ rằng mình có dáng người cao lớn nên

không đưa cho cô.

Đào Anh Thy tức giận đến mức dùng sức đẩy

mạnh vào ngực Tư Viễn Hãng: “Anh là thăng khốn nạn!”

Đăng sau Tư Viễn Hằng là chiếc ghế sô pha,

hai chân của anh ta bị chặn lại, cơ thế ngã về phía sau.

Khi ngã ra sau anh ta không quên kéo theo cả

Đào Anh Thy.

“AI” Đào Anh Thy bổ nhào về phía trước, ngã

nhào lên người của Tư Viễn Hãng, áp sát khuôn

mặt và đôi môi của anh ta, chỉ còn cách một

centimet thì vội vàng phanh lại.

Đào Anh Thy sợ đến mức thở không nổi, đầu

óc trống rỗng.

Tư Viễn Hãng cũng không nhúc nhích, ánh

mắt anh sâu thẩm nhìn khuôn mặt cô, lúc đó

không khí giữa họ trở lên nóng bỏng và mờ ám.

Đào Anh Thy nhanh chóng bình tĩnh lại, luống

cuống muốn đứng dậy.

Tư Viễn Hãng dùng cánh tay dài ôm lấy cố cô

như một cái móc, không cho cô đứng dậy.

Khoảng cách nguy hiểm này khiến Đào Anh

Thy đỏ bừng mặt vì lo lắng: “Tư Viễn Hằng, anh để

tôi đứng dậy đi! Để Tần Diễm My nhìn thấy được.

thì làm sao để giải thích được! Anh muốn gây

chuyện thì đừng có lôi tôi vào!”

Tư Viễn Hãng nhìn cô chăm chú, nói một câu

không liên quan: “Cô thực rất kiên nhãn với trẻ

con đấy nhỉ”