Sáu đứa trẻ không hiểu câu nói này, cứ nghĩ xíu nữa Ba sẽ đến liền không tiếp tục hỏi mà đi theo Mẹ về phòng
Vào phòng bọn trẻ hướng lên giường của Mẹ vui vẻ bò lăn, lăn qua lăn lại
Đế Anh Thy trực tiếp nhào vào bọn trẻ “Mẹ đến đây!”
“A Mẹ ơi!” Sáu đứa trẻ vui vẻ cười sảng khoái ôm vào lòng nàng
Tiếng đập cửa vang lên…
“Vào đi”
Nữ quản gia cùng người hầu đem đồ bọn nhỏ thay tới…
Đế Anh Thy ngồi dậy
Bảo Vỹ nhanh nhẹn từ trên giường bò xuống chạy tới, chạy đến trước mặt nữ quản gia “Là mẹ mua cho chúng con sao?”
“Đúng thế”
“Kia là Bác mua sao?” Bảo Vỹ lại hỏi
“Đúng vậy, ở phòng của cô cậu còn có quần áo, mọi thứ đều có” Nữ quản gia trả lời
Đế Anh Thy nhìn trên giường năm đứa bé thì có bốn đứa đều đang ngáp, Bảo An cùng Bảo My đều ngã xuống giường dụi mắt, con mắt sập xuống không mở ra được mà nói “Chúng ta đi tắm trước đi, tắm xong rồi lại chơi”
“Mẹ ơi, con có thể không tắm được không?” Bảo Hân giọng nhỏ nhẹ hỏi
“Buồn ngủ quá…” Bảo My nói
Bảo Vỹ cũng lại gần ôm chân mẹ mặt dựa vào “Mẹ ơi, ngày mai hãy tắm đi…”
Đế Anh Thy quay đầu qua Bảo Nam cùng Bảo Long còn ngáp một cái rõ to
Đẩy Bảo An “Bảo An?”
“…” Bảo An không phản ứng, đã ngủ
Đế Anh Thy bật cười, vì gặp Mẹ mà bọn trẻ đã chống lại cơn buồn ngủ đến bây giờ thật không dễ dàng
Đem Bảo Vỹ ôm vào giường “Được, không tắm nhưng phải thay đồ ngủ!”
Thay đồ ngủ cho sáu đứa bé xong, nữ quản gia đi ra ngoài. Không đến vài phút sáu đứa trẻ nằm nằm, nghiêng nghiêng, đều đã ngủ
Bảo My một tay còn đang nắm váy của nàng, thật sự rất đáng yêu
Trước khi chờ con đến thì Đế Anh Thy đã tắm rửa xong, bây giờ chỉ cần thay đồ ngủ liền có thể đi ngủ
Nàng nhịn không được mà trước khi đi phải hôn lên mặt sáu đứa trẻ, sau đó ôm thân hình mềm mại của bọn trẻ giống như trước đây trong căn hộ đều làm như thế
Hôn xong ôm xong Đế Anh Thy vẫn lưu luyến không rời đứng dậy đi vào phòng trang phục để thay đồ
Chọn xong đồ để thay, thay đầm ngủ xong dây lưng còn chưa kịp buộc lại lúc xoay người đã thấy thân hình cao to màu đen tiến đến, dọa nàng run một cái
Lập tức thẹn quá hóa giận, khuôn mặt ửng đỏ “Ai bảo anh đến đây!”
Tư Hải Minh không tức giận, không nói một lời mà tiến tới gần nàng
Đế Anh Thy cúi đầu, lui về sau. Trong căn phòng trang phục hơn ngàn mét nhưng giống như không có đường lui cho nàng
“A…” Đế Anh Thy ánh mắt không chuyển, thân thể bị Tư Hải Minh đặt bên cạnh hộc tủ, mặt áp gần để hô hấp nàng cùng trái tim gần như ngưng lại
“Cũng không sợ con sẽ thấy” Tư Hải Minh giọng khàn khàn
“Con đã ngủ, ngược lại là anh càng phải đề phòng!” Đế Anh Thy hô hấp bất ổn
Tư Hải Minh nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, có chút dao động như gợn sóng “Anh cái gì cũng không nhìn thấy”
Ngay lúc này, một tay đặt phía sau lưng nàng di chuyển xuống, rơi vào vị trí xương cụt nhẹ nhàng vuốt ve
Cách nhau miếng vải nhưng phảng phất như chạm vào da thịt nóng bỏng
Đế Anh Thy thân thể run rẩy, đầu óc lập tức kịp phản ứng, giật tay anh ra, đẩy anh ra “Tư Hải Minh, Anh tránh ra!” Tư Hải Minh mắt đen khóa chặt nàng như ác ma theo đuôi “Thy, phản ứng mạnh”
“Tư Hải Minh đừng nghĩ rằng để anh đến đảo Trân Châu liền muốn làm gì thì làm! Tôi lúc nào cũng có thể cho anh ra ngoài!” Đế Anh Thy hạ giọng, tức giận
“Em sẽ không” Tư Hải Minh nói
Câu nói của anh khiến cho Đế Anh Thy giận không kiềm được, không muốn nói nhiều lời tay chỉ ra cửa phòng trang phục “Ra ngoài!”
Tư Hải Minh đứng bất động
Đế Anh Thy tức giận tiến đến kéo quần áo của anh “Anh đi ra…A…”
Một giây sau tay liền bị Tư Hải Minh nắm chặt như gộng sắt, tiếp theo người bị anh ôm thật chặt
“Một tuần không gặp em, so với con anh còn nhớ em hơn” giọng khàn khàn của Tư Hải Minh ở cổ vang lên, khí nóng lang tỏa ra cổ khiến cho Đế Anh Thy tê cả da đầu, không khỏi giãy giụa
“Tư Hải Minh, anh buông ra!”
“Chớ ảnh hưởng đến con”
“…”Đế Anh Thy vô ý thức cứng lại. Nếu anh nghĩ cho con thì sẽ không làm như vầy. Nhưng nàng vẫn không dám làm lớn chuyện. Những đứa trẻ khác nàng không lo lắng lắm chủ yếu là Bảo My tuổi còn nhỏ nhưng lại rất khó ngủ?
Cũng may Tư Hải Minh chỉ ôm nàng chứ không làm gì khác, chỉ là anh muốn được ôm một cái
Chỉ vậy thôi nhưng cũng đủ làm cho Đế Anh Thy toàn thân đều kháng cự!
“Anh đã ôm đủ chưa?” Đế Anh Thy hết chịu đựng nổi cũng phải lên tiếng
“Tốt rồi”
Tiếng đập cửa vang lên Đế Anh Thy sửng sốt một chút, đẩy Tư Hải Minh ra, quay người đi ra khỏi phòng trang phục
Liền nhìn thấy Đế Hoàng Minh
Đế Hoàng Minh âm lãnh ánh mắt lướt qua Đế Anh Thy nhìn về phía sau Tư Hải Minh đang đi ra, mở lời nói “Thăm con xong chưa?”
“Rồi” Thần sắc Tư Hải Minh thản nhiên bước ra ngoài
Đế Hoàng Minh nhìn hành động không được tự nhiên của em gái nói “Đồ vật phòng thân có thể dùng một chút”
“…vâng…” Đế Anh Thy càng không được tự nhiên
Đến khi anh cả rời đi Đế Anh Thy mới ngồi xuống ghế salon. Nàng rất muốn dùng chẳng qua lúc đó không nghĩ tới…
Nàng còn muốn đánh thuốc mê anh, sau đó cho người khiên Tư Hải Minh ra khỏi đây nhưng nếu như để bọn trẻ biết Mẹ dùng thủ đoạn này với Ba sẽ không cảm thấy Mẹ xấu sao?
Nói cho cùng Đế Anh Thy trước mặt Tư Hải Minh có vẻ như rơi vào thế hạ phong
Mặc kệ nàng có đầy đủ đồ vật phòng thân đều sẽ bị Tư Hải Minh áp chế…
Ngày thứ hai Đế Anh Thy tự mình chuẩn bị cơm cho bọn trẻ, Đế Bắc Lẫm đứng bên cạnh trợ giúp
“Tại sao để cho mẹ nấu cơm? Bảo Nam không quá cao hứng hỏi
“Mẹ không nên làm cái gì cả!” Bảo Vỹ nói
“Giống như chúng ta chỉ cần ăn là được!” Bảo Long
“Quá cực khổ…” Bảo My
“Sao không để Ba nấu cơm?” Bảo Hân đưa ra biện pháp hay
“Ừm ừm, để Ba nấu cơm!” Bảo An biểu thị đồng ý
Không nói đến việc Mẹ chờ ăn cơm ngược lại các con khẳng định Ba biết làm cơm?
Đế Anh Thy trong đầu tưởng tượng hình ảnh Tư Hải Minh đích thân vào bếp, thật không giống người bình thường…
Đế Anh Thy ngồi xổm xuống, nhìn vào sáu đứa trẻ ôn nhu nói “Không sao, từ lúc mẹ về đảo Trân Châu đều không có nấu cơm cho các con ăn, không muốn ăn cơm của mẹ nấu sao? Mà lại có Bác phụ nên Mẹ không có cực. Yên tâm chơi đi, làm xong Mẹ sẽ gọi các con đến ăn!”
Lúc này Một Hào chạy lại, cọ lấy chân Bảo An, cái đuôi nhỏ lay động không ngừng
“Nhìn xem, Một Hào tìm các con chơi đấy, đi chơi đá banh với Một Hào đi” Đế Anh Thy dỗ dành bọn trẻ