Edit By trà Nữ Lê
Bên trong là những tấm ảnh chụp cô dâu, cùng Đế Anh Thy và con
Anh chọn một tấm, dùng phần mềm cắt gọt hình ảnh, xóa hết sáu đứa bé đứng bên cạnh chỉ còn lại anh và nàng bức ảnh chụp cô dâu
Gốc dưới bên trái một bàn tay nhỏ thịt thịt lộ ra, bên phải là Bảo Vỹ. Chẳng cái này không ảnh hưởng cảm xúc của Tư Hải Minh nên không sao
Một đôi mắt am hiểu sâu nhìn chằm chằm vào mặt Đế Anh Thy…
Mãi đến sau lưng có tiếng mở cửa, anh mới hững hờ cất điện thoại vào túi quần, quay người
Đế Anh Thy nhìn thấy anh đứng tại ban công, mắt nhìn thấy liền thu hồi ánh mắt
“Mẹ ơi!” Sáu đứa bé từ trong phòng ra tới
Bảo Vỹ nũng nịu bổ nhào vào đùi của mẹ “thật là mẹ đã trở về!”
“Bác cũng trở về!” Bảo Nam vui mừng
Đế Bắc Lẫm nhìn trước mặt mình bọn trẻ, đẩy Đế Hạo Thiên ra hiệu anh hãy nói việc về đảo Trân Châu
Đế Hạo Thiên nhíu mày, không động tĩnh
Mà Đế Bắc Lẫm cũng không thể mở miệng được.
Mãi cho đến khi bọn trẻ muốn đi ngủ, hai anh trai cứ trông cậy đùn đẩy cho nhau
Đế Anh Thy đứng tại giường, chỉ có thể nàng phải tự nói “Bác sẽ phải về đảo Trân Châu, các con cưng của mẹ hãy nói gì với bác đi?”
“Mẹ ơi, không cho phép đi!” Bảo Nam một phát bắt được váy của mẹ
Bảo Vỹ đáng thương hỏi “Mẹ sẽ…sẽ đi sao?”
“Mẹ không đi” Đế Anh Thy nói
“Vậy là tốt rồi” Sáu đứa bé nhẹ nhàng thở ra
“…” Đế Bắc Lẫm
“…” Đế Hạo Thiên
Đế Anh Thy đổ mồ hôi, sắc mặt của các con làm tổn thương cho các bác rồi? Nói gì với các bác nào…
“Bác…” Bảo My nước mắt đảo quanh
“Sau khi bác trở về cháu sẽ gọi video mỗi ngày cho bác” Bảo Vỹ nói
“Vẫn là bác chờ chúng cháu đi ngủ rồi bỏ đi sau? Bằng không sẽ không đi được… Bảo Hân nói
Bảo Nam tiến lên, đem một cái súng đồ chơi nhét vào tay bác “Đây là đồ của mẹ mua cho cháu, cháu rất thích, hiện tại cháu tặng lại cho bác!”
“Khi lớn lên cháu muốn giống như bác là một bác sĩ lợi hại, cho nên lúc bác không có ở đây cháu sẽ ổn định lại tinh thần và học thật giỏi!” Bảo Long nói
“Ừm!” Bảo An đồng ý theo
“…” Đế Anh Thy bật cười, Bảo An thật khả ái, con tổng kết sao?
Tình thế đảo ngược để cho hai người bác lệ nóng quanh tròng, ôm bọn nhỏ không rời, lại không muốn đi
Nhưng không thể được
Cuối cùng vẫn phải chờ bọn trẻ đi ngủ rồi mới đi
Đế Anh Thy muốn đưa các anh xuống lầu, vừa bước đến thang máy bị Đế Bắc Lẫm ngăn lại “Đừng xuống dưới, nhớ kỹ lời anh nói”
“Anh Thy, anh ba đã bắt đầu nghĩ em…” Đế Bắc Lẫm hốc mắt phiếm hồng
“…” Tư Hải Minh đứng sau lưng Đế Anh Thy
Đế Hạo Thiên nhìn về hướng của Tư Hải Minh, hơi lệch hạ mặt “Cùng đi với chúng tôi”
“Tôi không vội” Tư Hải Minh bình tĩnh
“Tôi vội!” Đế Hạo Thiên đôi mắt lăng lệ
“Anh hai, anh ba, các anh đi trước đi, em không sao” Đế Anh Thy nói
Em gái đã lên tiếng, các anh chỉ có thể đi, nhìn em gái vạn lần đều không muốn
Đến khi cửa thang máy đóng lại không nhìn thấy bên ngoài nữa
Đế Anh Thy nhìn xem trên thang máy số màu đỏ nhảy xuống, không quay đầu lại mà hỏi “Tư Hải Minh, tôi có việc nghi ngờ…”
“Nói”
“Liêu Ninh năm đó là treo cổ tự tử mà chết, có liên quan đến anh sao?”
Tư Hải Minh mắt đen hơi run, toàn bộ trên khuôn mặt kéo căng lạnh lẽo mà cứng rắn
Đế Anh Thy xoay người, nhìn vào anh, chỉ như vậy mà nhìn anh chăm chú. Tư Hải Minh chỉ nhếch môi mà không trả lời
“Tôi về chăm sóc con, anh có thể đi” Đế Anh Thy nói, bước qua người Tư Hải Minh