Edit By Trà Nữ Lê
“Cảm ơn”
Kiều Như An bưng cà phê, nữ hầu đi xuống dưới. Hương thơm của cà phê bay vào mũi và hơi thở cô ấy, để cho tâm tư cô lại ngo ngoe động đậy. Đây chính là cà phê của Tư Hải Minh
Cô ấy phát hiện, thích một người thì người ta có dùng bất kì cái gì đều rất đặc biệt
Cà phê, tách cà phê, thìa…Cũng đều như thế mà khiến cô để tâm
Tư Hải Minh đang nhìn vào điện thoại theo dõi tài liệu mà Chương Vỹ gởi tới, cà phê đã bưng lên, nhẹ nhàng bày lên bàn trước mặt anh
Tư Hải Minh rất nhạy cảm với tất cả mọi chuyện, đó là sự nhảy cảm bẩm sinh của anh công thêm sự rèn luyện của bản thân
Cho nên khi có người đến gần dù là anh không ngẩn đầu lên nhìn đều có thể phân biệt được người đang bước tới không phải là nữ hầu
Ánh mắt sắc bén rơi vào tách cà phê vừa đặt xuống ở trên bàn, vừa buông xuống cà phê còn có những đường vân đọng trên miệng tách, có thể thấy được người bưng không hề chuyên nghiệp.
“Ngài Hải Minh, mời dùng cà phê” Kiều Như An cố gắng để giọng mình ôn nhu nhất mà nói
Mắt đen ngước lên lạnh bức người, nhìn thẳng vào người đang đứng với dáng vẻ nhu nhược Kiều Như An
Kiều Như An bất an mặt cúi thấp “Vừa đi lên thì thấy nữ hầu bưng cà phê, biết là ngài muốn uống nhân tiện tôi cũng lên boong tàu liền giúp cô ấy bưng lên”
Tư Hải Minh lưng tựa vào ghế salon một cách lười biếng, hai ngón tay luồn vào cổ áo giật giật, gân xanh trên trán ẩn ẩn nổi lên, tự như đang cực lực đè nén cái gì
“Gọi nữ hầu đến” Tư Hải Minh mở miệng
Bảo vệ đứng bên cạnh lập tức cầm bộ đàm gọi nữ hầu pha cà phê đi lên
Trong lúc chờ nữ hầu lên, Kiều Như An đứng ở đó có chút luống cuống
“Ngài Hải Minh, ngài không thoải mái sao?” Kiều Như An nói
Nhưng mà Tư Hải Minh làm như không nghe thấy, toàn thân phát tán không khí không bình thường khắp tầng ba của boong tàu, khiến cho ai nấy ở đấy cũng đều sợ hãi
Kiều Như An không chỉ có tim đập nhanh mà mặt cũng không còn giọt máu. Anh ấy sao vậy?
Nữ hầu tức tốc chạy nhanh nhất đến, cúi đầu, rất sợ hãi “Ngài Hải Minh…”
“Cà phê người pha?” Tư Hải Minh hỏi với âm thanh lạnh như địa ngục
“Là…là…tôi pha” Nữ hầu trả lời
“Tại sao để người khác bưng, tay ngươi mất?”
“Tôi…tôi…” Nữ hầu bị dọa đến phát run
Kiều Như An ngay từ đầu là chuyện gì, nhưng bây giờ thì đã biết, việc nhỏ này đã làm chấn kinh đến Tư Hải Minh, âm tình bất định khiến người khác khó đoán
“Đồ ăn bưng không xong, cà phê muốn người khác bưng, nếu không cần tay không bằng chặt ném xuống biển cho cá ăn!” Tư Hải Minh hung tàn đáng sợ nói
“Ngài Hải Minh!” Nữ hầu hốt hoảng gọi tên anh một tiếng rồi quỳ xuống, thân thể nằm xuống sàn, đầu cúi xuống “Ngài Hải Minh tôi sai rồi, thật xin lỗi xin lỗi, lần sau tôi không dám!”
Tư Hải Minh ngang ngược đưa tay đến nắm lấy tách cà phê trước mặt ném vào mặt sàn “cút!”
“Vâng!” Nữ hầu vội vàng dọn dẹp tách cà phê, xoay người rời đi, xuống dưới boong tàu
Kiều Như An nổi định lại nội tâm sợ hãi nói “Ngài Hải Minh là tôi bưng lên không phải lỗi của cô ấy. Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa”
“Hạ thuyền không muốn xuất hiện trước mặt tôi, hiểu không?” Tư Hải Minh tràn ngập lệ khí mệnh lệnh
“…là” Kiều Như An không dám nói lại cái gì, dường như nếu nói thêm gì nữa sợ là sẽ làm anh ghét cô thêm, liền quay người xuống dưới
Về đến phòng Kiều Như An ngồi ở mép giường nghĩ đến tại sao Tư Hải Minh lại nổi giận đùng đùng như thế? Là do cô bưng cà phê nên làm liên lụy đến người làm sao?