Edit By Trà Nữ Lê
“Được” Tần Kính Chi để điện thoại di động xuống, nổi lòng ủ dột
Tuy nói anh ta không vui khi nhìn thấy Tư Hải Minh, nhưng mà sự có mặt của anh cũng khiến cho Tư Hải Minh trong lòng rất khó chịu à?
Như vậy thì có ra biển cũng không phải chuyện xấu
Ra biển chơi, bọn nhỏ rất muốn mua đồ ăn đồ chơi đi cùng
Nói thật thì những thứ này cũng không cần bọn nhỏ tự mình chuẩn bị
Nhưng xem bọn nhỏ vui vẻ như vậy đừng nói là đi mua đồ mà yêu cầu Đế Anh Thy với Tư Hải Minh cái gì hơn nữa cũng đều được
Cho nên, thứ bảy tuần này một nhà tám người ở Kinh Đô xa hoa bậc nhất đi chơi
Đi siêu thị dành cho trẻ em, sáu đứa bé như được chim bay khỏi lòng, mỗi đứa đều tự chạy khắp nơi tìm những món mà mình thích
Đế Anh Thy nhìn thấy Bảo My và Bảo Long lấy chocolate, lấy một túi rồi một túi nữa, một hộp lại một hộp nữa khiến nàng bật cười, hai đứa trẻ này nhìn thấy chocolate vui vẻ đến vậy
Nàng nghĩ bọn chúng có thể ôm hết chocolate trên những cái kệ này về luôn à
Nàng đến trước mặt hai đứa trẻ hỏi “Hai cục cưng của mẹ, có phải là đã chọn chocolate nhiều lắm rồi không? Cẩn thận kẻo bị sâu răng à?”
“Một chút không nhiều ạ!” Bảo Long nói
Bảo My có chút do dự “Mẹ ơi, tám người…”
“Tám người cũng không thể ăn quá nhiều, đến lúc đó răng nhỏ sẽ có sâu. Chúng ta lấy một túi rồi thêm những món khác nữa được không?” Đế Anh Thy hỏi
“Mẹ ơi, hai…hai túi được không?” Bảo Long hỏi
Đế Anh Thy hỏi Bảo Long “Con cảm thấy thế nào?”
“hai…hai túi đi ạ…”
Đế Anh Thy nhìn bộ dáng đáng yêu của con trẻ cưng chiều mà trả lời “Được, lấy ba túi”
“Ba túi luôn!” Bảo Long vui vẻ
“Ừm, nhiều một chúc…”
Mặc dù giao dịch thành công. Bảo Long Bảo My lấy chocolate ra khỏi xe vẫn là không đành lòng, cứ lấy ra một túi thì nhìn một túi lưỡng lự, cuối cùng còn lại ba túi “Mẹ ơi, xong rồi”
“Tốt lắm, đi chọn món khác thôi”
Đế Anh Thy vừa nói xong, cách kệ hàng bên khác nghe được giọng nói bực bội của Bảo Vỹ “Đây là của em cầm tới”
Giọng Bảo Nam “Em cho anh mở đi!”
Đế Anh Thy lắc đầu, hai đứa trẻ này lúc nào cũng ầm ĩ lên
Nàng vòng qua kệ hàng nhìn sang, khi thấy một đứa bé tầm mười hai mười ba tuổi dùng sức đẩy Bảo Vỹ
Bảo Vỹ bị đẩy té, mông chạm xuống đất
Đế Anh Thy hoảng hốt “Dừng tay!”
Chạy lại ôm Bảo Vỹ vào trong lòng, đứa trẻ béo kia còn muốn đẩy Bảo Nam. Đế Anh Thy vội vàng ôm đằng sau Bảo Nam. Lạnh lùng nhìn về cậu bé béo “Cháu làm cái gì thế?” Có người lớn đến vậy mà cậu bé còn muốn tiếp tục rat ay
Bảo Vỹ vốn không khóc nhưng nhìn thấy Mẹ đến liền khóc thành hai dòng “Mẹ ơi, là anh ấy cướp đồ chơi…”
“Con gái mà chơi cái gì chơi? Thêm nữa ai cướp được chính là của người đó” Bộ dáng cậu bé có vẻ như không sợ ai cả
“Anh chính là cướp đồ trong tay em, đó là đồ của em”
“Chỉ cần tao nhìn thấy đó chính là đồ của tao!” Cậu bé bé hoàn toàn rất ngang ngược
“Sao cha mẹ cháu lại dạy cháu như thế?” Đế Anh Thy hỏi
“Liên quan gì đến cô!” Cậu bé béo bảo vệ đồ vật trong tay, chính là không muốn trả lại
Đế Anh Thy chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào không được dạy đỗ như thế, làm sai mà còn ngoan cố!
“Thế nào, có chuyện gì?” Một người phụ nữ vừa béo vừa lún ục ịch tầm hai trăm ký trang điểm đậm chạy tới
Cậu bé béo lập tức nhào vào lòng người phụ nữ béo vừa ăn cướp vừa la làng “Mẹ, bọn chúng ăn hiếp con, còn đánh con, mẹ giúp con đánh bọn chúng đi!”