Edit By Trà Nữ Lê
“Được”. Hiện tại đừng nói là thả Tần Diễm My mà nàng chỉ cần yêu cầu gì anh đều nguyện ý làm
Đế Anh Thy không nói chuyện mà tiếp tục đi thẳng lên phía trước
“Thy…” Tư Hải Minh tiến tới, một giây đã nắm chặt lấy Đế Anh Thy
“Đừng đụng vào tôi” Đế Anh Thy tức giận hất anh ra, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lùng “Chẳng lẻ anh nghe không hiểu tôi nói sao? Tôi nói đừng đụng vào tôi!”
Ánh mắt đen thâm thúy Tư Hải Minh nhìn nàng, toàn thân đều là dáng vẻ của sự khẩn trương “Em đi đâu? Anh đưa đi”
Đế Anh Thy một lời cũng không muốn nói cùng với anh, quay người đi, thậm chí là chạy
Nhưng mà một giây sau lại bị Tư Hải Minh níu cổ tay cô lại “Thy, đừng đi…”
Đế Anh Thy dùng lực tránh thoát, sửng sốt không thoát khỏi gọng kiềm bàn tay anh. Loại cảm giác quen thuộc này khiến toàn thân cô rét run, giống như không bao giờ thoát ra khỏi bàn tay của Tư Hải Minh. Nàng thở hổn hển, nói “Tôi sẽ đi, về đảo Trân Châu, cũng sẽ không trở lại nữa, cũng sẽ không nhìn thấy anh!”
“Không được!” đôi tay của Tư Hải Minh liền ôm lưng cô, ép sát cô vào thân hình anh, tay anh đang dùng lực nhưng lại rất run sợ “Em không thể không thấy anh, em quên chúng ta đã vui vẻ cùng nhau sao? Còn có trên biển mười ngày!”
“Tôi không nhớ, mọi thứ đều không nhớ!” Đế Anh Thy đưa tay đẩy ngực của anh ra, đối với nàng mà nói đó chính là không thể tha thứ nhưng mà Tư Hải Minh sửng sốt không buôn nàng ra “anh thả tôi ra!”
Cách đó không xa Hạ Khiết Mai liền thấy hoảng sợ, không biết nên tiến đến nhắc nhở Tư Hải Minh hay không. Cô sợ sự việc càng thêm nghiêm trọng. Dù sao tính tình của Tư Hải Minh cô cũng biết khá rõ, nếu như mất đi tính nhẫn nại thì sẽ dùng đến sức mạnh!
Hiện tại Đế Anh Thy cũng không giống như trước kia. Nàng còn có ba người anh trai!
Đang lúc Hạ Khiết Mai suy nghĩ như thế, cô ngước lên ánh mắt liền rơi vào hướng ba người con trai cách đó không xa, không khỏi chấn động
“Đời này tôi nghĩ sẽ không muốn nhìn thấy anh, cũng không thể tha thứ cho anh!” Đế Anh Thy cảm xúc vô cùng kích động, không muốn cùng Tư Hải Minh tiếp tục câu chuyện
“Sẽ không, em nhớ kỹ, em cái gì cũng đều nhớ, Thy…” Tư Hải Minh nghĩ sẽ nhắc lại những ngày vui vẻ trước cùng nhau nhưng ánh mắt của Đế Anh Thy khiến anh phải khẩn trương và bối rối “Em nói sẽ cùng anh…”
Còn chưa nói xong đã có người đạp một chân thật mạnh vào eo anh
Lo lắng cho Đế Anh Thy sẽ bị tổn thương, ngay lập tức buông thân thể nàng ra để người mình đâm vào bên cạnh trên vách tường, bịch một tiếng
Tư Hải Minh mắt đen đảo qua, khi thấy ba vị Đế gia che chắn cho Đế Anh Thy, lệ khí lập tức hạ xuống
“Tư Hải Minh, có phải ngươi muốn chết?” Đế Hạo Thiên ngang ngược gầm nhẹ. Nếu là có thể anh còn muốn cho nổ luôn cả Tư Hải Minh
Tư Hải Minh kiềm chế cảm xúc, ngồi dậy, nhìn về phía Đào Anh Thy
Đế Anh Thy hốc mắt ướt át, ngó mặt đi chổ khác “Anh ba, em muốn về…”
Đế Bắc Lẫm khoác tay lên vai của nàng che chở, nhẹ giọng nói “Được, cùng các anh trở về. Về đảo Trân Châu cũng sẽ không bao giờ quay lại đây”
“Anh hai, đi!” Đế Bắc Lẫm kêu Đế Hạo Thiên, nắm lấy tay Đế Anh Thy dắt đi
Tư Hải Minh gấp gáp “Thy, không phải như em nghĩ, Phương Như hiện tại ở trong tù, anh để cô ta đến giải thích với em về sự việc ba năm trước trong quán bar, anh…”
“Có cần thiết không? Cứ cho là anh vô tội đi vậy với tôi cũng không có liên quan gì” Ý tứ rất rõ ràng, cho dù Tư Hải Minh cùng Phương Như lên giường nàng cũng không vì chuyện này mà để ý