Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1210: Chúng ta cùng nhìn về phía trước




Edit By Trà Nữ Lê

Tại thành phố này ban ngày và ban đêm như hai thế giới khác biệt

Ban đêm xa hoa trụy lạc, rất thu hút lòng người, khiến cho lòng người mê đắm

Đế Anh Thy đi dạo trên những con đường nhộn nhịp. Nàng đi đâu đều được Tư Hải Minh che chở, xem nàng như là con nai vàng ngơ ngác dễ bị người đi đường đụng vào

Đang trong lúc Tư Hải Minh khoác vai Đào Anh Thy đi dạo phố, phía trước truyền đến âm thanh rối loạn

“Cứu mạng, cứu mạng” Trong đám đông có một cô gái lảo đảo chạy đến, phía sau là một số người đuổi theo

Đế Anh Thy nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy mặt cô gái nàng sửng sốt

Phương Như cũng nhìn thấy Đế Anh Thy, không chút suy nghĩ liền lao nhanh đến hướng của nàng như là đang nhìn thấy phao cứu sinh

Tư Hải Minh ánh mắt hung dữ, lúc Phương Như chạy gần đến nàng, Tư Hải Minh ôm nàng lùi lại “Muốn chết!”

Bị gầm nhẹ một tiếng làm Phương Như hoảng sợ nên không dám tiến thêm nữa, hoảng hốt nhìn anh cầu xin “Ngài Hải Minh xin hãy tha cho tôi, cuối cùng tôi đã bị phạm tội gì sao? Tại sao lại đuổi cùng giết tận tôi? Thành phố rộng lớn ngài không thể cho tôi con đường sống sao?”

Khóc lóc than thở ai nhìn cũng thương sót. Nhưng mà Tư Hải Minh mắt đen đầy tức giận, liếc về phía sau bảo vệ đang đuổi tới

Vệ sĩ không nghĩ là sẽ đụng anh ở ngoài đường như thế này, bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh là bắt được Phương Như thôi!

Nên có chút bị hù dọa!

Đế Anh Thy sao mà không nhìn ra việc gì chứ. Cô gái này nói rất rõ ràng là Tư Hải Minh muốn đuổi cùng giết tận sao?

“Còn không mang đi!” Tư Hải Minh nội tâm cực kì phẫn nộ đè nén

Một đám ngu xuẩn! Không nhìn thấy rõ là đang ở tình huống gì sao?!

Bảo vệ tiến lên kéo Phương Như đi, Đế Anh Thy gọi lại

“Chờ chút!”

“Thy, những kẻ râu ria, đừng làm cản trợ chúng ta đi dạo phố” Tư Hải Minh lúc nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm vào sắc mặt của nàng

Ngày đó Đế Anh Thy ngất đi đã làm cho anh vô cùng khẩn trương

“Nếu là kẻ râu ria thì tại sao lại đối với cô ấy như vậy? Hay nói cách khác anh có sự tình khác giấu diếm em?” Đế Anh Thy lần nữa nhìn thấy cô gái này nội tâm rất ngột ngạt khó chịu nên không còn tâm trạng để đi dạo phố tâm tình

“Ả ta đã làm nàng xỉu, ả ta đáng chết”

“Em không phải đã ổn rồi sao?” Đế Anh Thy nói

Tư Hải Minh nhìn về phía Phương Như đang run rẩy toàn thân, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm “còn không đi?”

Phương Như lau mắt trên mặt, hướng Đế Anh Thy nhìn, quay người bỏ chạy

Bảo vệ cũng tản đi

Đế Anh Thy nói “Anh sẽ không sau lưng mà xử cô ấy chứ? Nhìn cô ấy thật đáng thương”

“Chỉ cần cô ta đừng xuất hiện, có thể tha cho cô ta một lần” Tư Hải Minh kéo tay của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay anh

“Em không biết trước kia anh và cô ấy xảy ra chuyện gì, chẳng qua là em thấy chuyện gì qua rồi thì hãy để cho nó đi qua, làm người hãy nhìn về phía trước đúng không?” Câu nói này là đang nói cho Tư Hải Minh nghe, hay chính là đang nói cho bản thân nghe.

Câu nói của Đế Anh Thy như là đánh vào nơi yếu đuối nhất trong con người anh. Quên đi quá khứ, hãy hướng về tương lai là nàng mong muốn sao?

Anh một tay ôm eo nàng kéo qua, ép vào trong ngực anh, giọng nói khàn khàn “Thy, nhớ lời em nói, chúng ta cùng nhìn về phía trước. Nhé!”