Edit By Trà Nữ Lê
Đào Anh Thy không phải vì chuyện này mà…
“Còn đứng chổ này làm cái gì?” Tư Hải Minh lạnh lùng uy hiếp
Hạ Khiết Mai hoàn hồn, đối diện anh là ánh mắt thật đáng sợ, liền hạ thấp đầu, quay người ra ngoài, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại
Liếc mắt nhìn cánh cửa đóng lại, nghĩ thầm nếu thật chính là như vậy Tư Hải Minh đúng là nếm chút khổ sở
“Lúc ấy tâm trạng anh không được tốt, không nghĩ đến cô ta sẽ lại gần…” Tư Hải Minh giải thích
“Nhưng anh cũng không có đẩy cô ấy ra đúng không?”
Tư Hải Minh rũ mắt, không nói chuyện, gián tiếp thừa nhận mình không có đẩy Phương Như ra, điều đó chứng tỏ anh muốn cùng Phương Như hôn…
“Nói chung anh và Đào Anh Thy có chuyện gì đều không liên quan đến em, em cũng chỉ muốn hỏi chút sự việc thôi…” Đế Anh Thy vén chăn lên, chân vừa rủ xuống
“Đừng nhúc nhích” Tư Hải Minh giọng khàn khàn, đôi chân trắng nõn của nàng được anh chụp lại trong tay, đặt lên đùi rắn chắc của anh, tự mình giúp nàng mang giày
Đế Anh Thy yên lặng nhìn hình ảnh ôn nhu của anh, dẫu biết rõ không có liên quan đến mình nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như bị cái gì đó đè nén nặng trĩu rất khó chịu
Là bởi vì sợ sau này mình cũng sẽ bị Tư Hải Minh đối xử như vậy sao? Một bên ở bên cạnh nàng, mặt khác cùng cô khác hôn nhau?
Khi yêu trong lòng những cô gái khác suy nghĩ lung tung là bình thường à?
Nàng nghĩ, Đào Anh Thy trong lòng hẳn là có thích Tư Hải Minh, chỉ bởi vì nhìn thấy Tư Hải Minh ôm cô gái khác hôn liền từ bỏ mạng sống của mình, có phải suy nghĩ quá cực đoan?
Đây rốt cuộc là Tư Hải Minh có vấn đề, hay cả hai đều có vấn đề? Hay là còn nhiều nội tình khác nữa…
Nghĩ đến bản thân bị dấu giếm trong lòng liền cảm thấy giận
Còn có một chân chưa mang giày, Đế Anh Thy rút chân về giận dỗi “Em sẽ tự mang”
Chân đạp trên mặt đất, cúi người, đem gót giày chỉnh lên gót chân, đứng dậy rời đi, cũng không quay nhìn Tư Hải Minh
Tư Hải Minh vội đi theo, yên lặng đi bên cạnh nàng, thân hình cao lớn
“Thy, anh sai rồi, đừng giận”
“Em không giận, anh cũng không cần xin lỗi em, em cũng không phải Đào Anh Thy, người cần xin lỗi không phải em” Đế Anh Thy sắc mặt nhàn nhạt
Lên xe, xe chạy, mặt của nàng một mực hướng ra ngoài cửa kính
Trên thực tế là không muốn đối mặt với Tư Hải Minh
Con người này đến cùng là có bao nhiêu sự thật mình không biết?
Dường như mình luôn là người cuối cùng biết đến….
Cho nên điều này làm cho nàng rất là tức giận!
“Thy…” Tư Hải Minh nắm lấy tay của nàng.
Đế Anh Thy nhíu mày, muốn rút tay về thì eo liền bị ôm kéo lại phía anh, đặt cô ngồi trên đùi anh. Không chỉ có tay không rút được về mà còn đem cả người đến bên cạnh a. Nàng cắn môi nhìn anh chằm chằm
“Đừng giận, đều là lỗi của anh. Sau này chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra, nếu như có thì thiên lôi sẽ đánh anh!” Tư Hải Minh nắm lấy hai tay nàng nhỏ nhẹ trò chuyện
“Em nói chuyện này không liên quan đến em…” Đế Anh Thy quỵt miệng, cao ngạo thể hiện trên khuôn mặt nhỏ
Tư Hải Minh đúng là không thể nói chuyện này với nàng, bởi vì nàng là Đế Anh Thy, không phải là Đào Anh Thy
“Anh còn có chuyện gì giấu em?” Đế Anh Thy hỏi
“Anh không cố ý giấu”
Đế Anh Thy nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ xe
Vấn đề của Tư Hải Minh cùng Đào Anh Thy đúng là không cần thiết nói với nàng, bọn hắn có thích đối phương ra sao, mâu thuẫn như thế nào, tại sao mỗi người một nơi đều không liên quan đến mình. Như vậy thì tại sao nàng lại giận?
Có lẽ nào là nàng lo bị phản bội…
Mình trước kia đều không phải như thế này…
“Sau này anh cũng sẽ như thế với em sao? Nói thích em nhưng lại cùng với cô gái khác hôn?” Đế Anh Thy vẫn là nói ra suy nghĩ trong lòng