Edit By Trà Nữ Lê
Đế Anh Thy cười khô, Mẹ của các con có thể sinh sáu nhưng sao mình làm được cơ chứ…
Bất quá, chọn chúng mong muốn mình sinh con sao? Cũng đúng thôi vì trong lòng bọn nhóc nàng là mẹ ruột mà, sinh con đối với bọn nhóc đều không có gì ảnh hưởng
“Không có” Đế Anh Thy không thể không nói sự thật được
“Không có sao ạ, Ông Bào Điển nói trong bụng của Mẹ đang có em bé!” Bảo Nam phản bác lại
Đứng cách đó không xa Bào Điển chột dạ vội đưa ánh mắt nhìn về hướng khác, mình đâu có nói như vậy…
Mặc dù cũng có một chút sai sai ở đây…
“Sau này sẽ có” Tư Hải Minh lên tiếng
“Nói cách khác trong bụng của Mẹ không có em trai em gái sao?” Bảo Vỹ hỏi
“Ừm” Tư Hải Minh
Bảo Nam buồn lòng hỏi “Tại sao lại không có?”
Tư Hải Minh cũng không biết giải thích với bọn trẻ ra sao cho dễ hiểu bởi 1 lời khó nói hết vấn đề, bản thân không muốn thì sẽ không có, còn vì cái gì chứ
Bảo Hân tiến lên, nắm tay mẹ hỏi “Mẹ, em bé sinh ra từ đâu?”
Câu hỏi của Bảo Hân khiến cho Đế Anh Thy cứng lại, khuôn mặt không được tự nhiên
“Đương nhiên là từ trong bụng ra rồi!” Bảo Long nói “Là dùng dao mổ bụng mở ra rồi em bé đi ra”
Đế Anh Thy không khỏi yêu thích sự thong minh của Bảo Long “Sao con lại biết?”
“Bác có nói cho con nghe à!” Bảo Long trả lời
Đế Anh Thy cảm thấy rõ ràng, chính là anh ba của nàng đã dạy
Bảo Long làm cho nàng cảm thấy thật xấu hổ, đầu óc liền không kịp phản ứng trước câu hỏi của trẻ con, ngoài sinh tự nhiên ra thì còn có sinh mổ à….
“Con biết, chúng con cũng từ trong bụng của Mẹ chui ra” Bảo Vỹ lên tiếng
“Toàn bộ chúng ta đều từ trong bụng của Mẹ…” Bảo My
Đế Anh Thy cười trừ, không biết có thể nói được gì, cảm giác giờ đây có nói gì đi chăng nữa cũng là đang lừa dối bọn trẻ. Nàng trên bụng trơn bóng không có xẹo không có dấu vết của sinh mổ thì sao sinh 6 đứa trẻ được
“Đến giờ rồi, đưa bọn trẻ đến trường học” Tư Hải Minh phân phó
Bào Điển tiến lên “Đi thôi, chúng ta đi học nào”
“Không!”
“Không!”
“Không!”
“Không!”
“Không!”
“Không!”
Tư Hải Minh mặt biến sắc, anh có phải là đã quá dễ dãi với bọn nhỏ rồi không? Ngay cả đi học cũng không muốn đi
“Hay để em đưa bọn trẻ đi học?” Đế Anh Thy nghĩ nghĩ và nói
“Được ạ!” sáu đứa bé đồng thanh la lớn
“Con muốn Mẹ đưa con đi học!”
“Rất là lâu rồi Mẹ không đưa chúng con đi học!”
“Một lần không có…”
Tư Hải Minh quan tâm đến sức khỏe của nàng “Em không tiện”
Đế Anh Thy mặt ửng hồng “Không sao, không có chuyện gì…”
Cuối cùng thì Tư Hải Minh cùng Đế Anh Thy cùng đưa bọn trẻ đến trường đi học
Đến cổng trường sáu đứa bé vẫn còn quấn Mẹ không rời
Tư Hải Minh vẫn phải xách từng đứa đi xuống bởi vì vệ sĩ cũng không dám động vào
Sáu đứa trẻ được giao cho giao viên, giao viên dẫn bọn trẻ vào lớp không khí mới trở nên yên tĩnh
Đế Anh Thy đứng cạnh xe miệng cười tươi
Tư Hải Minh quay người nhìn nàng liền thu nụ cười lại
“cười cái gì?” Tư Hải Minh tới gần nàng
Đế Anh Thy theo bản năng lùi về sau mấy bước lưng đụng đến thân xe “Cảm thấy…rất là đáng yêu”
Tư Hải Minh im lặng nhìn chằm chằm nàng, mắt đen am hiểu sâu sắc, con của em sinh thì phải đáng yêu, bọn chúng đáng yêu giống em vậy
“Hiện tại bọn trẻ đến trường rồi có phải anh cũng nên đi đến công ty rồi?” Đế Anh Thy có chút quay đầu nhìn về anh
“Không đi, anh nghỉ”
Đế Anh Thy nghĩ thầm, chuyện này anh thật là kì mà…
Nàng nhớ rất rõ anh cả và anh hai của nàng đều rất bận rộn, anh ba thì làm việc tại bảo thành nên mới không ra ngoài. Tư Hải Minh mỗi ngày giống như người thất nghiệp. Chỉ vì mỗi ngày đều theo nàng
Thế nhưng nàng lại không muốn làm một người không hiểu chuyện
“Tư Hải Minh, trên thế giới này không chỉ có thích mà còn phải có trách nhiệm. Cho nên, nếu anh có đi làm thì em cũng rất là vui. Em thậm chí có thể đến tập đoàn Vương Tân gặp anh, đúng không?”