*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nâng cằm cô lên, đắm chìm trong gương mặt nhỏ nhắn bất lực lúc này, thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Nhưng chỉ nhìn như thế thôi liệu có thể làm anh hài lòng? Không, lực hành động của anh rất kinh người, lực làm tổn hại của anh còn kinh người hơn.
Đế Anh Thy vốn tưởng rằng thực sự là là đi tắm nắng, có chút ngây thơ, giống như cô gái vô tri bị một tên ác ma quỷ quyệt lừa gạt, bị anh thử thách không ngừng...
Đến tối, hai người họ ngủ luôn trên boong tàu.
Du thuyên dạt vào bờ, Tần Hành Chi bước xuống, trực tiếp đi vào lâu đài.
Trời đã nhá nhem tốt, lúc này ba người nhà họ Đế đều đang ở trong lâu đài.
Nhưng gân đây bầu không khí của lâu đài thực sự rất ngột ngạt.
Đến cổng là có thể cảm nhận được ngay điều đó.
Trừ khi Đế Anh Thy quay vê.
Sau khi Tần Hành Chi đi vào, không cần hỏi cũng biết Để Anh Thy vẫn chưa về.
Anh không gọi điện, chỉ hi vọng có bất ngờ ở trước mặt.
Anh em nhà họ Đế nhìn Tần Hành Chi đang hồn bay phách lạc, ánh mắt có thay đổi nhưng không nói gì.
Tần Hành Chi: “Anh cả, anh hai, anh ba, liệu Anh Thy có xảy ra chuyện gì không?”
"Em không cần lo lắng chuyện này, Anh Thy tự biết bảo vệ mình, sẽ không có chuyện gì đâu." Đế Hạo Thiên nói, nhưng người đó là Tư Hải Minh thì cũng chưa chắc.
"Nếu có tin tức gì của Anh Thy, anh sẽ nói cho em biết" Đế Bắc Lâm nói.
Tần Hành Chi không nói gì nữa, lên tiếng chào hỏi rôi quay người rời đi.
"Anh nói xem, nếu như lúc đầu để Anh Thy cưới Tần Hành Chi, thì sẽ không có chuyện của Tư Hải Minh xảy ra nữa không?" Đế Bắc Lâm hỏi.
"Ý của cậu là muốn gả Anh Thy đi?" "Ít nhất Tần Hành Chi cũng biết điều!" "Biết điêu, anh không nói là Tần Hành Chi không tốt.
Chỉ là cậu nghĩ phù hợp sao? Ký ức hiện giờ của Anh Thy không phải là thật, Đế Bắc Lâm, bỏ mấy suy nghĩ không tỉnh táo đó của cậu đi!" Đế Hạo Thiên lạnh lùng quở mắng, chọc ngón tay vào đầu Để Bắc Lâm.
"Em chỉ nói bâng quơ vậy thôi, đâu phải thật đâu!" Đế Bắc Lâm cảm thấy gần đây tính khí càng lúc càng không tốt.
"Anh cả, đã sáu ngày rôi, Tư Hải Minh như này là muốn ăn Anh Thy đến không còn xương sao!" Để Hạo Thiên nói.
Đế Hoàng Minh sắc mặt u ám, trầm mặc không nói gì.
"Em thấy đợi bọn họ quay về, chắc là phải ở bên nhau rồi" Đế Bắc Lâm nói.
"Cậu đang nói linh tinh gì thế?" Đế Hoàng Minh mở miệng nói, giọng nói u ám: “Chờ Anh Thy quay về, sau này không bao giờ được rời khỏi đảo Trân Châu nữa! Nếu như các người mêm lòng thì hãy nghĩ đến những chuyện mà Tư Hải Minh đã làm trước đây!" Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên không nói gì nữa.
Tư Hải Minh và Đế Anh Thy cho dù là ngủ cũng dính chặt lấy nhau.
Sau khi tỉnh dậy, không phải ăn thì cũng là ăn.
Đế Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, vừa có ý thức lại được, cánh tay ở bên hông lại càng siết chặt.
"Ưm...
Đừng mà..." Đế Anh Thy nói không nên lời.
"Đừng động đậy..." Giọng Tư Hải Minh lại ôm ôm, khác lạ.
"Anh quá đáng...