"Anh Thy? Anh Thy?" Tần Hành Chi gọi cô.
Anh Thy say không biết gì, bây giờ cho dù có quăng cô xuống biển cô cũng chẳng biết.
Tầm mắt của Tần Hành Chi dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Đế Anh Thy, vẻ mặt của hắn vô cùng suy sụp, cho dù mất trí nhớ, em vẫn sẽ động lòng với Tư Hải Minh ư? Giờ không có hẳn ta, phải chăng anh có thể có được em?
Ham muốn trong lòng khiến hơi thở của Tần Hành Chi chậm rãi và nặng nề hơn, tình cảm của anh ta như đang mất khống chế, không ngừng phá bỏ xiềng xích để thoát ra ngoài.
Cho dù chỉ chạm vào cô ấy một cái thôi cũng được...
Bàn tay run rẩy của Tần Hành Chi đưa ra, chậm rãi tới gần gương mặt ấy...
Anh ta chưa từng chạm vào khuôn mặt của Đế Anh Thy nên không biết chạm vào mặt cô sẽ có cảm giác gì. Nhưng Tần Hành Chi biết, vì Anh Thy, dù chết anh ta cũng cam lòng...
Đứng lúc Tần Hành Chi sắp chạm vào mặt Để Anh Thy, anh ta dừng tay, dời mắt. Trên mặt đất, Một Hào đang chống hai chân trước ngồi đó, nó ngửa mặt, nghiêm là túc nhìn hết hành động vừa rồi của anh ta, cái đầu tròn xoe lặng lẽ quan sát, đôi mắt be bé gần như đang theo dõi hai người.
Tay Tân Hành Chi cứng đờ lại, anh ta bị chính ý nghĩ xấu xa của mình dọa sợ.
Nhân lúc Anh Thy không đề phòng, anh ta lại dám làm chuyện này. Cho dù làm, anh ta cũng phải làm khi Anh Thy tỉnh táo mới phải...
Tần Hành Chi thu tay lại, nắm chặt thành nắm đấm rồi kiên nhẫn khôi phục cảm xúc.
Cho dù chỉ chăm chú ngắm nhìn cô thế này, nhìn đến khi cô tỉnh dậy thôi, cũng tốt lắm rồi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Đế Bắc Lâm đã đến đây, bế Đế Anh Thy về nhà.
Để Anh Thy tỉnh lại trên chiếc giường lớn trong phòng mình.
Cô không đứng dậy ngay lập tức mà nằm trên giường khoảng mười phút. Không cần nghĩ cũng biết, người đưa cô về chỉ có thể là Tần Hành Chi hoặc anh ba mà thôi...
Cửa phòng vang lên một tiếng động khe khẽ, Đế Bắc Lâm bước vào.
Thấy Để Anh Thy đã tỉnh, anh đến gần mép giường rồi ngồi xuống, nghiêng người quan sát cô: "Em có thấy không khỏe chỗ nào không?" "Không ạ." "Lén đi uống rượu cũng không gọi anh đi cùng." "Em cũng không định đi uống rượu đâu, nhưng sau đó lại gặp Hành Chi nên em mới uống vài ly thôi." Đế Anh Thy đáp lời. "Hành Chi còn quan trọng hơn anh à?" Đế Bắc Lâm ghen tuông hỏi
Để Anh Thy thầm nói: "Các anh hay ghen quá đấy!" "Bởi vì bọn anh yêu em, cực kỳ, cực kỳ yêu em!" Để Bắc Lâm dịu dàng nhìn cô. "Em cũng yêu các anh" Đế Anh Thy mệt mỏi tựa lên gối, khóe miệng cong cong.
Đế Bắc Lâm không hỏi tại sao cô lại say rượu, dường như cô chỉ uống cho vui thôi vậy.
Ba anh em nhà họ Đế lại càng không muốn nhắc tới Tư Hải Minh, cho dù là Hải Hạ đi chăng nữa.
Khi hoàng hôn xuống, Đế Anh Thy ăn cơm với các anh trai rồi đi dạo trên đảo. Những đám mây tím nơi cuối chân trời ngày càng mờ nhạt, dường như chúng bắt đầu bị thay thế bởi ánh hoàng hôn.
Để Anh Thy lắng nghe tiếng thời gian trôi, có các anh trai làm bạn bên cạnh, cô cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn lắm rồi. Những ngày tháng êm ả như vậy, cần gì phải nói chuyện yêu đương cho phiền lòng?
Anh hai đi bên trái, anh ba đi bên phải, phía trước là anh cả.
Để Anh Thy nhìn thấy bóng hình cao lớn của anh cả, mắt lóe lên vẻ nghịch ngợm, chạy lên phía trước, cười tươi nhảy lên lưng anh.
Tay Đế Hoàng Minh vòng ra phía sau, cõng cô lên.
Để Anh Thy ôm cổ Đế Hoàng Minh, hỏi: "Anh cả, em có nặng không?" "Không nặng." "Thật ạ?" "Ừ!"
Đế Hoàng Minh thầm nghĩ, Anh Anh mà muốn công, thì cũng toàn tìm anh hai và anh ba, không ngờ con bé lại chọn mình. Anh không hay cười như Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm, nên dù có cố thu lại khí thế, anh cũng sẽ khiến Anh Anh cảm thấy lạnh lẽo.
Trong mắt Đế Anh Thy, anh luôn là người khó trò chuyện nhất, những chuyện tàn nhẫn và độc ác nhất cũng đều từ anh mà ra... "Anh cả dịu dàng thật đấy!" Đế Anh Thy tựa mặt mặt lên vai Đế Hoàng Minh. Nhưng sau khi nói xong, cô cảm thấy lưng của anh cả hình như hơi cứng lại.
Ban đầu, Đế Anh Thy cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô lập tức yên lặng cười trộm.
Nhìn mặt biển phía xa, Đế Anh Thy tạm thời quên đi di chứng sau thất tình, cô thật sự rất hạnh phúc. Bởi lẽ, trên thế giới này, cô có thể không có được tình yêu, nhưng nhất định không thể không có tình thân...
Đế Anh Thy lại đi dạo về cũng các anh. Cô trở về phòng định tắm rửa rồi đi ngủ. Không biết nghĩ đến chuyện gì, Đế Anh Thy bước vào phòng thay đồ, mở ngăn kéo ra, lục tung đồ lót trong đó lên, sau đó sửng sốt.
Chiếc di động cô cất trong đây đã không cánh mà bay. Đó là di động Tư Hải Minh tặng cô.
Vì sợ bị các anh trai phát hiện nên lần nào cô cũng trốn vào đây để dùng.
Nó biến mất lúc nào vậy?
Không cần nghĩ cũng biết các anh trai đã cầm di động của cô đi mất rồi.
Thật ra cô cũng không định gọi điện cho Tư Hải Minh, chỉ là đột nhiên nhớ ra, nên muốn vứt di động đi thôi...
Đế Anh Thy vừa đi ra khỏi phòng thay đồ thì chiếc di động cô đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên.
Cô xoay người đến chỗ bàn trà, cầm di động lên. Di động hiển thị một dãy số lạ, hơn nữa còn là đầu số Đông Nam Á.
Cô nghe máy: "Xin hỏi ai vậy ạ?" "Bảo bối, là anh." Một giọng nói trầm ấp truyền đến.
Cơ thể Đế Anh Thy cứng đờ. Tư Hải
Minh... "Em tắt điện thoại, tôi không gọi được cho em nên mới gọi số này." Tư Hải Minh dừng một lát rồi mới nói tiếp: "Tôi đã nói là sẽ tìm em mà." "Anh còn tìm tôi làm gì nữa?" Để Anh Thy khó có thể kìm chế được giọng nói tức giận của mình. "Tôi chẳng còn gì để nói với anh nữa. Tư Hải Minh, chúng ta chia tay rồi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
Sau khi cô nói xong, đầu dây bên kia không còn tiếng động nào nữa.
Im lặng đến mức Đế Anh Thy tưởng rằng bên kia đã ngắt điện thoại. "Tạm biệt." Đế Anh Thy nói xong câu này rồi định cúp máy. "Dù em có muốn chia tay, chúng ta cũng phải gặp mặt mà nói cho rõ ràng. Đúng lúc này, giọng nói của Tư Hải Minh lại truyền tới, âm thanh căng thẳng đến mức hơi khàn khàn. "Được." "Ngày mai, chúng ta gặp nhau ở biệt thự Hải Cảnh, em biết nó ở đâu mà." Tư Hải Minh cũng không nói thời gian cụ thể, kiểu gì hắn cũng phải đợi. "Chúng ta không gặp nhau ở bến tàu được sao?" Đế Anh Thy cảm thấy không cần phải đến tận biệt thự Hải Cảnh của hắn. "Bến tàu đông người. Em sợ tôi sao?" "Sao tôi phải sợ anh? Mai gặp." Nói xong, Đế Anh Thy cúp máy.
Dù sao cũng chỉ là gặp mặt nói chia tay thôi mà, đúng là nói càng rõ ràng thì sau này sẽ càng không phiền lòng nữa.
Cô còn lâu mới sợ Tư Hải Minh!
Nhưng cái kiểu chuẩn bị tâm lý trước trận chiến này làm cô thấy hơi căng thẳng, Đế Anh Thy mệt mỏi ngã ngồi trên sô pha.
Số máy vừa nãy chứng tỏ rằng Tư Hải Minh đã về đây rồi.
Chạy về nói chia tay với cô ư? Cũng tốt.
Hai người cắt đứt, không qua lại nữa!
Để Anh Thy lại nghĩ đến cái gì, đứng lên rồi đi ra chỗ thùng rác. Nếu hai người phải kết thúc, đồng hồ, vòng tay, di động, vòng cổ đều phải trả lại Tư Hải Minh.
Nhưng thùng rác ngày nào cũng được dọn sạch, sao còn tìm lại được nữa? Cô nhớ mình đã ném vòng cổ vào trong góc, giờ nó đi đâu mất rồi?
Thậm chí Để Anh Thy còn quỳ rạp trên mặt đất, tìm dưới gầm số pha nhưng cũng không thấy.
Cô tìm đến mức mồ hôi đầy đầu, cuối cùng quyết định bỏ cuộc
Dù sao cô cũng có tiền, lúc đó trả tiền là cho hắn là được!
Buổi chiều hôm sau, Để Anh Thy đến vườn nho tìm Tân Hành Chi cùng anh ba, nhưng thật ra cô lại ngồi du thuyền nhỏ ra bến tàu.
Xuống bến, cô đi thẳng tới biệt thự Hải Cảnh của Tư Hải Minh.
Cô mới chỉ đến đó một lần mà lại nhớ rõ đường đi như vậy..
Để Anh Thy chỉ đi hơn mười phút đã tới nơi...
- ------------------------