“Anh…’ Đế Anh Thy nhất thời không tìm được tổ chức ngôn ngữ, cô không ngờ Tư Hải Minh lại làm nhiều như vậy. Thậm chí còn mua biệt thự!
“Anh còn làm gì mà em không biết nữa không?”
Tư Hải Minh kéo hai bàn tay mềm mại của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, làm cho cô không thể thoát ra: “Không có”
Sự mập mờ bức người như vậy khiến khuôn mặt của Đế Anh Thy nóng bừng, ánh mắt cau lại, cô nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Sao anh lại đưa em đến đây? Em không muốn đến thăm căn nhà mà anh đã mua…”
“Đến đây, cùng uống một tách trà” Tư Hải Minh nắm chặt tay cô.
Đế Anh Thy cảm thấy chắc là do uống rượu trong quán, nếu không thì sao bị Tư Hải Minh dắt mũi mà không phản kháng?
Không phải ở phòng khách, mà anh đưa cô đến đài quan sát ở phía sau, là một gian rộng lớn mang phong cách cổ xưa.
Hướng biển, view rất đẹp.
Đế Anh Thy ngồi trên ghế, nhìn Tư Hải Minh rót trà cho cô, ngón tay mảnh khảnh cầm ấm trà, khí chất thâm trầm, quyến rũ.
Cô thầm nghĩ, cảnh biển như vậy không có gì lạ đối với cô. Nhưng ngồi ở đây lúc này lại rất mới lạ.
Có lẽ mới lạ là do không có cách nào nói rõ tâm tình mình…
Khi trà được rót ra, Đế Anh Thy cầm tách trà nhấp một ngụm, vị ngọt nhẹ.
“Cho thêm một ít mật ong” Tư Hải Minh nói.
Cảnh đêm nồng đậm như vậy, với căn biệt thự hướng biển làm trung tâm, được thắp sáng rực rỡ, như ban ngày.
Ánh sáng đổ xuống, lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy, giống như đèn huỳnh quang chiếu xa, trắng nõn xinh đẹp, chói lọi hấp dẫn.
Bàn tay nhỏ bé đang đặt ở trên bàn bị nắm lấy, Đế Anh Thy sửng sốt, hơi nóng phả vào mặt.
“Đừng khẩn trương: “Em, em không căng thẳng”
“Chỉ cần đi theo anh” Tư Hải Minh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.
Ngón tay Đế Anh Thy bị nắm muốn động, nhưng lại không cách nào động được. Cơ thể lại không sao buông lỏng, cũng không thể mỗi người một chỗ ngồi cho thoải mái à, cứ nhất định ngồi cạnh cô làm gì Còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Tư Hải Minh.
Mặt và tai cô nóng bừng.
Tư Hải Minh buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, đặt cánh tay dài khoác lên thành ghế phía sau, vòng qua tạo cảm giác quan tâm và chiếm hữu.
Hai tay Đế Anh Thy cầm tách trà, cụp mắt, nhấm hết ngụm này đến ngụm khác để che giấu tâm tình.
Ngẩng đầu nhìn xa xa nhìn thấy một cái biệt thự tương tự bên này, liền nói: “Anh còn có hàng xóm!”
“Không phải”
“Sao lại không? Còn chưa có ai mua sao?” Đế Anh Thy chỉ vào đó.
“Anh đã mua nó.”
Đế Anh Thy quay đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút kinh ngạc, người này không chỉ mua một căn này, còn mua cả căn đối diện? Tại sao lại mua nhiều như vậy?
“Anh không cần hàng xóm” Tư Hải Minh nói: “Em muốn ở, cũng là ở cùng anh.”
Đế Anh Thy sửng sốt, phong cách làm việc của người đàn ông này thật bá đạo. Ngay cả những người hàng xóm cũng không được phép Tồn tại?
Khoan đã, cái gì mà “ở cùng anh”? Ai muốn, tuyệt đối không muốn! Ở cũng một chỗ, cô còn chưa nghĩ xong.
Hơn nữa, nhà của cô ở đảo Trân Châu, tại sao lại phải sống cùng anh ở đây? Sẽ không…
“Không được, em… các anh của em sẽ lập tức gọi điện bảo em trở về, em nói em chỉ đi chơi một lát thôi… Đế Anh Thy bị giữ chặt đành lắp bắp nói láo.
Tuy nhiên, Tư Hải Minh cũng không vạch trần lời nói dối của cô. Cũng không thể vừa đưa tới đã ép cô ngủ ở đây được? Cảm giác hoàn toàn bị giục vọng chỉ phối cơ thể…
Đối với Đế Anh Thy, mục đích của anh đã quá rõ ràng.
Cùng lúc đó, Tần Hành Chỉ sốt sắng đi tìm Đế Anh Thy trên đường phố.
Ngay cả trên du thuyền ở bến tàu, vẫn không thấy người đâu.
Không biết Tư Hải Minh đã đưa cô đi đâu.
Cho đến tận bây giờ vẫn chưa nói xong?
Chính xác thì Tư Hải Minh muốn làm gì với Đế Anh Thy?
Tần Hành Chi nghĩ đến việc cô nam quả nữ ở chung sẽ làm, nhất là trong lòng Tư Hải Minh còn có ý với Đế Anh Thy, liền càng gấp.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, đừng nói ba anh trai, ngay cả anh cũng không tha thứ cho chính mình!
Đế Anh Thy khôi phục trí nhớ sẽ càng thêm đau khổi Anh không thể để điều đó xảy ra!
Tần Hành Chỉ hận sự bất lực của mình, đấu không lại Tư Hải Minh, tự trách bản thân thất bại.
Đế Anh Thy đặt chén trà xuống, cô đã uống hết ba chén rồi: “Em phải về, nhất định Hành Chi đang đợi em ở bến tàu, không thể để anh ấy đợi quá lâu…”
Còn.. còn sợ ở càng lâu thì càng…
Tư Hải Minh đôi mắt đen sắc bén chớp động, anh bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng tràn đầy không muốn: “Em quan tâm anh ta?”
“Anh ấy không chỉ là bạn của em, mà còn là một phần trong gia đình như các anh của em, quan tâm không phải bình thường sao? Đừng suy nghĩ nhiều…” Đế Anh Thy cũng không nói rằng trước đây mình từng có ý nghĩ xấu với Tân Hành Chỉ.
Dù sao tất cả đã là quá khứ, không cần nhắc tới.
Tư Hải Minh ôm eo cô ngã về phía sau, lười biếng dựa vào lưng ghế rộng.
Đế Anh Thy tựa vào ngực Tư Hải Minh, nhìn bầu trời đêm đầy sao, biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu.
Đây là những gì theo anh… trong tình yêu?
“Ở lại với anh một lúc” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh áp lên mái tóc cô, giọng nói trầm và khàn.
Đế Anh Thy không nói lời nào, nhìn xuống bàn †ay mình trong lòng bàn tay Tư Hải Minh, nghĩ thầm, một lúc chắc là… không lâu nhỉ?
Thời gian chầm chậm trôi qua, Đế Anh Thy tìm chủ đề: “Sáu đứa nhỏ ở nhà à?”
Hỏi ra, lại cảm thấy dư thừa, không ở nhà còn có thể ở đâu?
“Ừ “Bọn nhỏ không gào thét đòi tới với anh à?”
“Anh đi công tác, dẫn theo chúng nó không tiện” Tư Hải Minh nói. Trong nhà còn chào hỏi các bác! Không thì sao anh có thể thừa lúc vườn không nhà trống xông vào?
Đế Anh Thy oán thầm trong lòng, anh chắc chăn là đi công tác à? Không phải sợ sáu đứa làm hỏng chuyện tốt của anh sao?
“Nhớ chúng nó à?” Tư Hải Minh hỏi.
“Có chút”
“Lần sau dẫn tới chơi với em.” Tư Hải Minh đáp ứng cô.
“Ừ” Đế Anh Thy đỏ mặt, nói như kiểu cô mới là người cần chơi với trẻ con vậy? Cô giấy dụa ngồi dậy: “Em phải về, rất muộn rồi…”
Tư Hải Minh nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu: “Thy, cho dù em ở đây, anh cũng sẽ không đụng vào em”
“Thế sau… sau này?” Đế Anh Thy nói xong thì cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Đây là cho Tư Hải Minh cơ hội à?
Nhưng lời nói ra thì không thu lại được…
“Vậy thì sau này… Tư Hải Minh nói, môi mỏng ép tới.
Hô hấp của Đế Anh Thy trở nên nặng nề, ngượng ngùng nhắm mắt lại, quên đến quy tắc không cho hôn mà mình đặt ra…
Cô cảm thấy đây không phải là hôn, mà mỗi lần là Tư Hải Minh đánh dấu, con dấu thật sâu…
Tần Hành Chi đứng ở bến tàu, vô cùng lo lắng †ay cầm điện thoại.
Anh không dám buông lỏng nữa, anh muốn gọi điện cho các anh…