“Các người có thể đi ra” Đế Hoàng Minh ra lệnh đuổi người.
Đế Hạo Thiên cả giận nói: “Đế Hoàng Minh, em thật sự là nhìn lâm anh rồi!”
Sau khi cả hai rời khỏi, thực sự là nổi giận trong lòng nhưng không có chỗ nào phát tiết.
Đế Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi đứng ở cửa: “Em xem anh chịu đựng đến khi nào!”
“Nếu đứa nhỏ thật sự lén gọi điện thoại sau lưng Tư Hải Minh thì sao? Sau này bị Tư Hải Minh phát hiện, anh nói Tư Hải Minh có đánh đứa nhỏ không?” Để Bắc Lâm nghĩ đến thì vừa hoảng hốt vừa đau lòng. Làm thể nào một đứa trẻ mềm mại có thể chịu được việc bị đánh dù chỉ bằng ngón tay?
“Anh ta dám! Đụng tới một sợi tóc, anh sẽ lấy mạng của anh ta!”
Đế Hoàng Minh đứng trước cửa sổ cao từ trân đến sàn, bộ dáng cứng rắn hồi lâu không nhúc nhích.
Thương em gái cũng mình, càng thương con của em gái hơn, cả hai đều chảy trong mình dòng máu của nhà họ Đế, không có khả năng mặc kệ được.
Nhưng chuyện gì cũng có nguyên tắc.
Mục đích của Tư Hải Minh chỉ có một, Anh Thy. Muốn qua vòng của ba người anh này là không thể nào, chỉ có thể dẫn con tới cược.
Cảm xúc của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm bị ảnh hưởng, anh thì không thể, cũng nên có một người tỉnh táo. Nếu không, tất cả sẽ bị Tư Hải Minh dắt mũi.
Vào buổi tối ba ngày sau, cuộc gọi đến di động của Đế Hoàng Minh.
Đế Hoàng Minh còn đang ở trong phòng làm việc họp qua video, điện thoại bên cạnh máy tính rung lên.
Đế Hoàng Minh cầm di động, ánh mắt lạnh lùng, hơi sững sờ khi nhận ra số điện thoại này đến từ Hải Hạ.
Đây là điện thoại di động cá nhân của anh, sẽ không có người nào về phương diện làm ăn gọi đến nó.
Vậy chỉ…
“Cuộc họp tạm dừng” Đế Hoàng Minh tắt video và trả lời cuộc gọi. Ngay sau khi kết nối được thực hiện, một giọng nói nhẹ nhàng và đáng thương từ đó vang lên: “Bác ạ? Có phải bác của cháu không?”
Đế Hoàng Minh đã biết là Bảo Vỹ, vẻ mặt thay đổi, giọng nói âm trầm: ‘Ừ, là bác.”
“Bác ơi, cháu nhớ bác lắm…” Không nghe thấy giọng của bác thì thôi, vừa nghe thấy là không nhịn được, lập tức khóc lên.
Đế Hoàng Minh không nói gì, dù cho Tư Hải Minh có ở cạnh, anh cũng không thể vạch trần trước mặt trẻ con.
“Bác ơi, sao bác không nói chuyện? Bác không thích Bảo Vỹ sao? Trước kia chúng ta còn ngủ chung đấy…” Bảo Vỹ khit mũi hỏi.
“Không có.”
“Nhưng bác không gọi cho Bảo Vỹ, cũng không đến gặp Bảo Vỹ” Bảo Vỹ tủi thân nói.
Ngay cả khi không nhìn thấy, Đế Hoàng Minh vẫn có thể tưởng tượng ra Bảo Vỹ đang bĩu môi một cách dễ thương, đôi mắt lạnh của anh như được phủ một màu ấm áp.
“Gần đây bận rộn” Đế Hoàng Minh nói.
“Vậy khi nào thì bác xong? Vì cháu sắp đi học nên cháu không có thời gian chơi với bác đâu.”
Bảo Vỹ nói.
Đôi môi mỏng của Đế Hoàng Minh mím chặt, anh không nói lời nào.
“Nếu bác thật sự không có thời gian thì…
quên đi, cháu có thể đợi bác làm xong, cháu…
cũng không phải rất vội… Bảo Vỹ cố kiềm chế nói.
“Bác ơi, khi nào bác đến cháu sẽ mặc bộ váy công chúa đẹp nhất cho bác xem” Bảo Vỹ nói.
“Đến lúc đó lại nói.”
Bảo Vỹ cầm điện thoại, nhìn ba đang đứng bên cạnh, cắn chặt môi, cố nén nước mắt.
Tư Hải Minh lắc đầu.
“Vậy thì không làm phiền bác nữa, tạm biệt bác…” Bảo Vỹ thút thít nói.
“Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, nước mắt của Bảo Vỹ không ngừng lăn dài: “Ba ơi, bác sẽ không tới…”
Tư Hải Minh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé để an ủi: “Đừng lo lắng, bác ấy sẽ đến”
“Thật sao? Nhưng bác không nói là sẽ đến… Bảo Vỹ nói.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh khế trầm xuống, không đến à? Trong ba anh em, người khó nắm nhất chính là Đế Hoàng Minh. Cái gì cũng giấu đi, bắt người ta phỏng đoán…
Sau khi cúp điện thoại, Đế Hoàng Minh đặt điện thoại di động lên bàn, trong đầu anh liền hiện lên bóng dáng của trẻ con, thậm chí còn nghĩ đến việc Bảo Vỹ mặc váy công chúa, ánh mắt liền mờ mịt.
Đi không?
Không đi thì có phải Bảo Vỹ sẽ rất thất vọng?
Sẽ khóc không?’ Tiếng khóc thút thít vừa rồi làm cho Đế Hoàng Minh cảm thấy khó chịu.
Nếu như đi thì có chút vả mặt, vì ba ngày trước anh vừa mới cảnh cáo Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm.
Đế Hoàng Minh nhíu mày, tay đưa lên nhéo nhéo mi tâm.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn sáng.
Mặc dù hàng ngày, Đế Hoàng Minh đều thức dậy rất sớm nhưng anh vẫn thỉnh thoảng ngồi ăn sáng cùng gia đình.
Sau khi cắn vài miếng, anh nói: “Anh phải đi công tác, tối nay không về”“
“Có lâu không? Khi nào anh cả trở lại?” Đế Anh Thy hỏi.
“Nhanh thôi, một ngày.’ Đế Hoàng Minh nói.
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm cũng không quan tâm, dù sao Đế Hoàng Minh đi công tác qua đêm là chuyện cực kỳ bình thường.
Trước khi lên xe, Đế Hoàng Minh nhìn Đế Anh Thy nói: “Đừng chạy lung tung.”
“Anh cả, đừng lo lắng, em sẽ không. Hơn nữa còn có anh ha, anh ba ở đây! Anh cả đi đường cẩn thận” Đế Anh Thy nói.
Đế Hoàng Minh vươn tay xoa nhẹ mặt cô: “Chờ anh trở về.” Sau đó quay người lên xe.
Về phần Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm, anh không cần phải nhắc nhở thêm, lúc anh không có ở đây, bọn họ sẽ chú ý tới Anh Thy nhiều hơn.
“Anh hai, anh ba, em đi chơi với Hành Chi!” Đế Anh Thy xoay người rời đi, sau đó bị Đế Hạo Thiên giữ chặt, khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh hai?”
“Sao chưa ăn sáng xong đã chạy tới chỗ thằng nhóc Tần Hành Chi rồi?” Đế Hạo Thiên còn không hiểu hơn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy đầy vẻ vô tội: “Em nghĩ Một Hào thích vườn nho nên dắt nó đi dạo? Con chó cũng muốn đi dạo, anh ba thấy đúng không?”
Đế Hạo Thiên cúi đầu nhìn Một Hào đang vẫy đuôi vui vẻ lắc đuôi cạnh mắt cá chân của Đế Anh Thy.
Mọi người đều biết Một Hào là do Tư Hải Minh tặng.
Thật muốn vứt nó đi.
Nhưng thấy em gái yêu thích như vậy thì không ra tay được.
Có Tần Hành Chi phân tán lực chú ý của Đế Anh Thy, bây giờ lại còn thêm một con chó, đơn giản là ghen tuông tràn đầy.
Đế Bắc Lâm ôm lấy Một Hào: “Anh thấy mắt của nó không tốt cho lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
“Hả?” Đế Anh Thy cả kinh: “Không thoải mái?”
Sao cô không nhìn ra”
“Chiều các anh sẽ chở em đi chơi, dạo phố mua sắm nhé!” Đế Hạo Thiên khoác vai em gái đi vào nhà.
Đế Anh Thy không ngăn nổi hai anh trai “quấn quýt”, đành phải chơi trong Bảo Thành.
Khi Đế Hoàng Minh gọi, ba người họ đang chơi bóng nước trong bể bơi.
Đế Hạo Thiên lau mặt, cầm lấy điện thoại di động từ tay quản gia, trả lời: “Anh làm gì vậy? Em cùng Anh Thy chơi bóng nước! Rất vui vẻ!”
Nói xong còn không quên khoe, bọn họ so với Đế Hoàng Minh thoải mái hơn rất nhiều. Có thể ở với em gái, không giống như anh ta, chỉ có thể đi công tác.
“Tôi đang trên máy bay đến Hải Hạ” Giọng nói trầm và lạnh của Đế Hoàng Minh truyền đến.
“Công việc làm ăn?” Khi Đế Hạo Thiên hỏi như vậy, điều đó cho thấy anh đã nghỉ ngờ.
“Thủ đô” Đế Hoàng Minh ném qua hai chữ, không kém sức mạnh của thuốc nổ TNT, nổ cho Đế Hạo Thiên đúng ngốc ở đó. Có vẻ như bây giờ mới nhận ra rằng Đế Hoàng Minh không phải đi công tác gì cả, mà là đang tìm đám nhó!
c “Chờ một chút…” Đế Hạo Thiên nhìn Đế Anh Thy và Đế Bắc Lâm đang chơi bóng dưới nước, đi ra khỏi bể bơi, đến một chỗ khác xa.
Đế Bắc Lâm ném một lượt bóng không có lực sát thương gì về phía Đế Anh Thy, liếc mắt thấy Đế Hạo Thiên có điểm bất thường, có điều cũng không có biểu hiện gì, tiếp tục chơi với em gái.