Chuyện này là chuyện không thể mà nhỉ?
Người ở đài truyền hình Tiên Phong đều biết
răng người đứng đầu tập đoàn Vương Tân mua
đài truyền hình này cho Võ Ái Nhi.
Đào Anh Thy vừa tan làm rời khỏi đài truyền
hình đến ga tàu điện ngầm.
Cô vừa đi vừa nghĩ trong nhà còn sữa không,
có nên mua thêm không thì bỗng một chiếc xe
dừng lại bên cạnh cô, Đào Anh Thy sợ tới mức run người.
Đến khi Đào Anh Thy nhìn thấy người mang
kính râm ngồi trong chiếc xe Porsche mui trần đó
là ai thì mặt cô lạnh đi, sau đó cô xoay người rời khỏi đó.
Nhưng cô vừa mới nhấc chân lên, còn chưa
bước được bước nào thì tay đã bị kéo lại, một giây sau.
“AI” Cửa xe bị mở ra, Đào Anh Thy lăn vào
trong, ngã ngồi trên ghế phó lái. Cô ngẩng đầu, đỏ
mặt tức giận nói: “Tư Viễn Hãng, anh điên àI”
“Đi đâu?” Tư Viễn Hằng không có cảm xúc gì,
anh ta hỏi cô.
“Ai cần anh lo hả?”
Tư Viễn Hẳng vươn tay nắm lấy cằm cô: “Cô nói xem?”
Đào Anh Thy không muốn bị anh ta đụng vào,
cô xoay mặt: “Anh đừng đụng chạm lung tung…
Đào Anh Thy đẩy tay Tư Viễn Hãng ra, xoa
gương mặt nhỏ nhắn bị Tư Viễn Hằng nắm nhưng
gương mặt lại rơi vào lòng bàn tay anh ta, thậm
chí anh ta còn ép cô đối mặt với anh ta.
“AI” Đôi mày xinh đẹp của Đào Anh Thy nhíu
lại, sắc mặt vô cùng xấu xí
“Cô nhất định không chịu nói sao?”
„ Tôi Về quê cúng bái bà nội tôi, được chưa!”
Tư Viễn Hãng đeo kính râm, cô không nhìn
thấy rõ ánh mắt anh ta, càng không thể nhìn thấy
những cảm xúc trong đó.
Một lát sau. Tư Viễn Hãng buông cô ra.
Đào Anh Thy tức giận: “Cuối cùng thì anh
muốn gì? Chúng ta chia tay rồi! Anh đừng xuất
hiện trước mặt tôi nữa được không?”
“Không cần cô nhắc tôi, tôi tự nhớ rõ” Tư Viễn
Hãng quay sang nhìn cô: “Cô có thể xuống xe rồi”
“,.” Đào Anh Thy khá lo lắng với sự lật mặt
xoành xoạch này của Tư Viên Hãng
“Sao, cô nghĩ rằng tôi sẽ đưa cô về nhà à?” Tư
Viễn Hãng hỏi, giọng nói có vẻ trêu tức Đào Anh Thy
Đào Anh Thy cần răng, ai thèm nghĩ như vậy?
Tên này đúng là kỳ lạ.
Cô không thèm nói thêm tiếng nào nữa, xoay
người mở cửa xuống xe.
“Đúng rồi, tôi vừa nghĩ đến chuyện này. Tuần
sau, không biết ngày nào là ngày giỗ của mẹ Tư
Hải Minh. Nếu anh ta tới đài truyền hình Tiên
Phong thì cô nên tránh xa anh ta ra”
Đào Anh Thy nhìn anh ta đầy kinh ngạc.
“Đừng khách sáo”
Đào Anh Thy lạnh mắt, ai thèm cảm ơn anh ta
chứ? Cô không cần tấm lòng tốt giả dối của anh ta,
Vốn dĩ cô còn định đóng cửa xe lại giúp anh
ta nhưng nhìn bản mặt ghê tởm của Tư Viễn
Hãng, cô không thèm đóng cửa xe lại luôn. Đào
Anh Thy không chỉ không đóng mà còn mở rộng
cửa xe ra hơn nữa. Cô đứng đó nhìn anh ta với bộ
dạng đang xem kịch vui
Tư Viên Hãng không tức giận, anh ta chỉ
nhướn mi, vươn chân dài của mình qua ghế phó lái
Đào Anh Thy trơ mắt nhìn anh ta lợi dụng ưu
thế chân dài của mình, dễ dàng với tới tay cầm
của cửa xe, đóng cửa xe lại
Sau đó Tư Viễn Hằng rời đi trong sự chán nản
của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không nhìn theo anh ta nữa, cô
hơi bối rối, tuần sau là ngày giỗ của mẹ Tư Hải
Minh à? Điều này chứng tỏ rằng trong khoảng
thời gian này cảm xúc của Tư Hải Minh đang cực
kỳ không ổn định
Nếu như vậy thì Liêu Ninh bảo cô tới nhà họ
Tư ăn cơm là muốn hại chết cô mà?
Từ Hải Minh mà biết chuyện này thì cô có còn
sống nối đế nhìn mặt trời ngày hôm sau không chứ?
Tuy rằng nhân phẩm của tên Tư Viễn Hằng
này không tốt lắm nhưng không thể không đồng ý
răng anh ta đã nhắc nhở mình một chuyện rất
quan trọng,
Nếu không thì cô đã vô tình chạm tới váy
ngược của Tư Hải Minh nữa rồi, nghĩ thôi đã thấy
da đầu tê dại.
Hai ngày sau, Liêu Ninh gọi điện cho Đào Anh
Thy. Đào Anh Thy biết bà ta gọi đến vì chuyện gì,
cô đã quyết định không đi nên cũng không thèm
nghe điện thoại luôn. Có điều Liêu Ninh rất kiên
nhấn, Đào Anh Thy đành nghe điện thoại: “Con
, con không đi ăn đâu.”
“Anh Thy, có phải mẹ làm gì sai khiến con giận
mẹ không? Mẹ xin lỗi con được không?” Giọng
Liêu Ninh có vẻ khẩn cầu.