Chuông điện thoại trên ghế sô pha vang lên, Đế Anh Thy bước tới, cầm lên xem thì thấy là của Tư Hải Minh.
Sao giờ này người đó lại gọi cho cô?
Cô nói: “Có gì không?”
“Nhớ em” Một giọng nói trâm ấm vang lên.
Đế Anh Thy đỏ mặt: “Không phải anh vừa mới đi sao…” Nhớ gì mà nhanh thế.
“Ừ” Tư Hải Minh muốn đeo cho cô một cái xích, đi đến đâu cũng dắt cô theo, có thể được nhìn cô mọi lúc. Mà không phải chỉ vừa mới xa một tí là trong lòng lại cảm thấy trống trải, hoảng loạn.
Cảm giác mất mát, mỗi khi nhớ đến giống như đang gặm nhấm trái tim mình vậy.
Để Anh Thy không giấu được vẻ ngại ngùng qua điện thoại, cô ngồi trên sô pha, hơi cuộn tròn người lại, vùi mặt vào trong gối, dường như làm như thế sẽ không có ai nhìn thấy được vẻ ngại ngùng xấu hổ của cô.
Một khi xấu hổ thì không biết nên nói cái gì mới tốt, cảm giác nói cái gì tim cũng đập nhanh như thể khó mà hồi phục lại bình thường.
“Chiêu nay em định làm gì?” Tư Hải Minh trò chuyện với cô.
“Em cũng chưa biết nữa, chắc là đi ngủ…” Đế Anh Thy nghĩ.
“Anh nghĩ cách tống khứ anh hai của em, sau đó dẫn em ra ngoài chơi” Tư Hải Minh nói.
“Hả? Đi đâu?” Muốn tính kế với anh hai sao?
Cô vậy mà lại cảm thấy có chút kích thích…
“Bí mật.”
Đế Anh Thy thẹn thùng, bí mật, có phải là có bất ngờ gì không?
“Anh Thy?” Cánh cửa mở ra, theo sau đó là giọng nói của Đế Hạo Thiên vang lên.
Đế Anh Thy kinh ngạc, vội vàng cúp máy, nhét điện thoại dưới mông.
Cô nhìn người đang đi vào phòng, hỏi: “Anh hai, anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Em làm gì ở đây?” Ánh mắt Đế Hạo Thiên sắc bén nhìn cô. Thực ra không cân hỏi anh ta cũng biết, người ngồi thẳng đứng như vậy rõ ràng là đang chột dạ.
“Không làm gì cả?” Đế Anh Thy nhìn anh ta hai mắt to chớp chớp.
“Đi thôi, anh hai đưa em ra ngoài chơi.”
“Chơi cái gì?”
“Đi mua quân áo với trang sức đẹp! Lẽ nào đến chỗ này rồi không tiêu phí gì thì tiếc lắm?” Đế Hạo Thiên kéo tay cô: “Em cứ mua thỏa sức, có anh hai xách giùm em rồi!”
Đế Anh Thy cứ như thế mà bị Đế Hạo Thiên kéo ra ngoài.
Đi đến khu vực phồn hoa của khu Tây Nam.
Đây là lần thứ hai Đế Anh Thy đến đây. Hàng quán lung linh trông rất bắt mắt. Nơi này chính là thế giới được xây dựng nên bằng hàng đống tiên vàng. Trước giờ không có ai mà không thích.
Cho dù Đế Anh Thy không mấy có hứng thú với những món hàng xa xỉ này, nhưng vẫn cảm thấy chúng rất đẹp.
Đế Anh Thy bước vào một cửa hàng sang trọng cao cấp, chọn ra ba bộ quần áo và hai đôi giày.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa của Đế Hạo Thiên có kẹp một tấm card, để hướng dẫn mua hàng.
Nhân viên hướng dẫn nói: “Cậu Hải Minh nói, nếu như cô Anh Thy cảm thấy vui vẻ khi mua sắm, thì chúng tôi sẽ có tiền thưởng!”
“..” Đế Hạo Thiên.
“..” Đế Anh Thy.
Đế Hạo Thiên lấy lại tấm thẻ, tôi không tin cửa hàng nào đều cũng như thết Thế nhưng, Tư Hải Minh đúng là không làm cho anh ta thấy vọng, bất kể là đi đến cửa hàng nào, Đế Anh Thy cũng đều được mua sắm mà không cần trả tiền.
“Quẹt cho tôi!” Đế Hạo Thiên mạnh mẽ đập tấm thẻ trên bàn, ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, khí thế vô cùng đáng sợ.
Nhân viên hướng dẫn run rẩy từ chối: “Xin đừng làm khó chúng tôi, nếu như trả tiền thì chúng tôi sẽ gặp xui xẻo đấy!”
“Tôi mặc kệ mấy người sống chết thế nào sao?” Đế Hạo Thiên vừa hỏi vừa rút súng ra.
Nhân viên hướng dẫn sợ đến mức tái mặt, đứng cứng đơ bất động.
“Anh hai!” Đế Anh Thy giúp anh ta cất súng vào, ở đây không phải là đảo Trân Châu! Tùy tiện rút súng ra như thế, anh ta không sợ dọa chết người ta à! Cô vội vàng trấn an nhân viên bán hàng: “Đây là súng đồ chơi, là đồ giải”
Nhân viên hướng dẫn ôm chặt ngực thở hổn hển. Không phải vậy chứ, giữa ban ngày ban mặt, sao lại có thể để thứ nguy hiểm như thế này xuất hiện ở đây.
Đế Anh Thy vội vàng kéo anh hai ra khỏi cửa hàng. Sợ đây không phải là đi mua quần áo mà là đi lấy mạng người ta!
Tiếp theo sau đó, bọn họ đến cửa hàng nào mua đùa cũng đều không cần trả tiền.
Suy nghĩ muốn tiêu tiền cho em gái của Đế Hạo Thiên cuối cùng cũng tan thành mây khói, †âm trạng anh ta đặc biệt chán nản, anh ta chỉ muốn chiều chuộng em gái mình một chút cũng không được sao? Anh ta kiếm tiền chính là cho em gái mình xài mà? Không thì kiếm tiền còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Trước mắt, anh ta cũng đừng mong tiêu một xu tiền nào ở đây!
Bởi vì anh ta biết, cả khu Tây Nam này đều là của Tư Hải Minh. Anh ta tin chắc cho dù có đi nơi khác, cũng không có ích lợi gì.
Giờ phút này, trong lòng anh ta chỉ có một chữ “đệt” nhưng không thể thốt ra được..
“Anh hai, hay là chúng ta đi về đi? Cứ mua đồ mà không trả tiền như thế, em cảm thấy có hơi ngại…” Bước vào cửa hàng quần áo, Đế Anh Thy mới thì thâm.
“Tại sao phải ngại? Anh ta đáng mà! Mua! Mua hết cho anh ta phá sản luôn!” Đế Hạo Thiên khiêu khích.
..’ Đế Anh Thy hơi sững sờ, vừa rồi anh hai nhìn có vẻ buồn bực, bây giờ còn định bảo cô liều mạng mua hết? Đúng là thay đổi nhanh như chong chóng.
Lúc Đế Anh Thy xoay người đi xem quần áo, †ầm mắt vô tình rơi vào người phụ nữ vừa mới bước ra từ phòng thử đồ mà sững sờ.
Người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là Võ Ái Nhi.
Khi Võ Ái Nhi bước ra khỏi phòng thử đồ, cô ta cũng nhìn thấy Đế Anh Thy, còn có Đế Hạo Thiên.
Những ký ức không tốt ở nghĩa trang khiến sắc mặt của cô ta vô cùng hoảng sợ, vội vàng xoay lưng lại. Ai ngờ tấm gương ở phía sau không chỉ phản chiếu hình ảnh của cô ta, mà còn có Đế Hạo Thiên và Đế Anh Thy đang đứng ở phía xa.
Võ Ái Nhi lại hoang mang vội vã tránh xa khỏi chiếc gương.
Đế Hạo Thiên hơi nheo mắt lại, ung dung thản nhiên.
Đế Anh Thy theo dõi cử động của Võ Ái Nhi, không còn chú ý đến việc mua quần áo nữa.
Sau đó cô liền bước tới chào hỏi: “Trùng hợp thật đấy, cô cũng đến đây mua đồ à?”
Ngay cả quần áo còn chưa kịp thay ra, Võ Ái Nhi muốn trả tiền rồi bỏ đi thì bị âm thanh bên cạnh làm cho giật mình, khẩn trương nhìn Đế Anh Thy như nhìn thấy quỷ vậy.
Vì cô trông rất giống Đào Anh Thy, cho nên lần này gặp lại cô ta cảm thấy hoảng sợ cũng phải.
“Hình như cô rất sợ tôi?” Đế Anh Thy hỏi.
“Tôi… tôi đâu có sợ cô chứ? Cô nhìn nhầm rồi”
“Nhưng mà cô đang trốn tôi mà” Đế Anh Thy nói.
“Không có! Tôi mua đồ xong rồi chuẩn bị về nhà, chuyện này là bình thường mà không phải sao?” Võ Ái Nhi cầm túi đồ mà nhân viên bán hàng đưa cho muốn rời đi.
Đế Hạo Thiên trực tiếp ngăn cô ta lại: “Chạy cái gì thế? Người ta đang nói chuyện với cô mà, cô như thế là rất bất lịch sự đấy”
“Tôi, tôi muốn… về nhà” Mặc dù đây không phải là nghĩa trang, nhưng mối đe dọa còn lớn hơn gấp bội.
Đế Anh Thy hỏi: “Có phải vì khuôn mặt của tôi rất giống Đào Anh Thy không?”
Đế Hạo Thiên kinh ngạc, không ngờ Đế Anh Thy lại hỏi chỉ trong một hơi.
Võ Ái Nhi bị dọa càng thêm hoảng loạn, vội lắc đầu nói: “Không phải, không phải, không giống một chút nào!”
Đế Anh Thy nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ta, nói với Đế Hạo Thiên: “Anh hai, để cô ấy đi đi!”
Đế Hạo Thiên nhìn chăm chăm Võ Ái Nhi, nói với cô ta bằng giọng điệu rất tệ: “Đợi tôi đá cô đi à”
Võ Ái Nhi sựt tỉnh lại, vội vàng chạy đi trên đôi giày cao gót, chạy ra khỏi cửa hàng thời trang rồi biến mất không thấy đâu.
Đế Anh Thy thở dài: “Anh hai em không mua nữa, chúng ta về nhà thôi…”
“Sao lại không mua nữa? Mua ít như thế, làm sao lắp kín chỗ trống trên xe!” Đế Hạo Thiên nói.
“Không, không có tâm trạng” Đế Anh Thy nói.
Đế Hạo Thiên biết cô đã bị Võ Ái Nhi ảnh hưởng.
Cho dù không nghĩ về những chuyện đã xảy ra, có những thứ lại không thể xem nhẹ được.
Lên xe trở về nhà, Đế Anh Thy nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cạnh cửa sổ, hỏi: “Anh hai, chữ “Thy” được xăm trên ngực trái của Tư Hải Minh, anh ta nói đó là tên của em. Nhưng người phụ nữ mà anh ta thích tên là Đào Anh Thy, cũng có thể là chữ Thy đó chăng?”