“Anh Thy, eo em chỉ to bằng bàn tay tôi…
Giọng Tư Hải Minh khàn khàn, liên tục hôn lên hình xăm, hôn đến ướt át, hôn đến đỏ lên. Đế Anh Thy cảm thấy chẳng những hình xăm nóng lên mà cả người cô như bốc cháy. Khi nào Tư Hải Minh mới buông cô ra? Chẳng phải nói chỉ hôn một chút thôi sao? Thời gian quá lâu! Anh ta quá khỏe, cô bị anh ta nâng lên bằng một tay. Cô cũng không phải là lông hồng…
“Tư Hải Minh…” Đế Anh Thy thở gấp, giọng nghẹn ngào. Tư Hải Minh dịu dàng hôn lên, dân dần buông cô xuống, nụ hôn dừng trên cổ cô.
“Ưm..” Đế Anh Thy run lên, mặc dù chân chạm đất, nhưng vẫn mềm nhũn, nếu không có cánh tay ôm eo thì cô đã ngồi bệt dưới đất rồi. Tư Hải Minh ôm cô từ đẳng sau, giọng nói trâm thấp khàn khàn: “Hôn đến chưa?”
Đế Anh Thy cắn môi, không nói lời nào, đôi mắt lấp lánh giọt nước. Người này thật đáng ghét…
Tư Hải Minh bế cô lên giường. Để Anh Thy không còn tâm trạng nào mà xem điện ảnh, nằm trong lòng anh đáng thương như chú mèo bị bắt nạt. Trái tim Tư Hải Minh tan chảy, đè lên người cô, nâng cằm cô để lộ gương mặt đỏ ửng mê người.
Đôi mắt anh tối sâm, căm ngón tay vào mái tóc mềm mượt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Để Anh Thy thở đồn dập, cứ như da đầu cũng trở nên nhạy cảm. Cho dù không thấy, cô cũng cảm giác ánh mắt anh như muốn ăn thịt người. Trong đêm, trên chiếc giường nguy hiểm, người đàn ông như dã thú, hết thảy đều như thiên thời địa lợi nhân hòa…
Khi nhìn ngự của Tư Hải Minh, Để Anh Thy khẽ run lên. Tư Hải Minh còn chưa tắm nên vẫn mặc áo sơ mi màu đen, không thấy hình xăm trên ngực. Song Đế Anh Thy lại biết rõ hình xăm đó trông như thể nào.
“Sao vậy?” Phát hiện cảm xúc của cô thay đổi, Tư Hải Minh khàn giọng hỏi, gương mặt tuấn mỹ càng ngày càng gần, đôi mắt đen như muốn thấy rõ linh hôn cô, khí thế mạnh mẽ.
“Có phải anh chỉ muốn chiếm lấy… thân thể tôi không?” Đế Anh Thy vô tội hỏi.
Tư Hải Minh run lên. Tại anh hôn quá thường xuyên hay là vì khát vọng trong lòng anh quá lớn, bị cô phát hiện? Tư Hải Minh rất khẩn trương, lập tức kìm nén tâm lý dị dạng của mình.
Anh rất muốn chiếm hữu cô, chỉ có như vậy thì mới càng có khả năng níu giữ cô ở bên mình, dần dần nuốt chứng từ thân tới tâm, kết hôn xong, cô sẽ vĩnh viễn thuộc về mình. Nhưng mà… quá nhanh sao?
Tư Hải Minh nhếch môi cười, đôi mắt giấu đi sự nguy hiểm, trở nên ôn hòa, thậm chí giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Không phải. Nếu chỉ muốn chiếm lấy thân thể em thì đêm qua em thoát được sao?”
Đế Anh Thy ngẫm lại thấy cũng đúng. Khi đó mình không có năng lực chống cự, còn không phải mặc cho Tư Hải Minh muốn làm gì thì làm.
“Vậy hôm nay anh đến làm gì?”
“Muốn xem phim tình cảm với em, muốn được thấy em, nhìn đôi mắt của em, ôm em ngủ.
Vậy là tôi đã thỏa mãn rồi” Tư Hải Minh nói thật lòng. Dục vọng là thứ không có hạn cuối, anh sợ sẽ hù dọa cô.
“Không muốn làm thứ khác chứ?” Để Anh Thy nghi ngờ nhìn anh.
“Muốn. Nhưng tôi sẽ kiềm chế. Em không đồng ý, tôi sẽ không đụng vào em”
Nghe vậy, Đế Anh Thy rất thoải mái. Chứng minh anh rất để ý cô.
Tư Hải Minh ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc, lên trán cô, muốn được cùng chung chăn gối với có…
“Cậu hai, cậu còn gì căn dặn không?” Giọng Bào Điển vang lên, hơn nữa lời này truyền ra từ phòng khách, chứng tỏ cửa đã mở. Hai người đang ôm nhau trên giường đều giật mình.
Đế Hạo Thiên bị kẹt bên cạnh cửa quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông: “Tôi không kêu ông!”
“Nhưng vào phòng của cô Anh Thy phải…phải gõ cửa” Bào Điển dám to gan như thế chắc chắn là vì có người chống lưng.
“Tôi làm việc còn cần ông dạy bảo sao?” Ánh mắt đáng sợ của Đế Hạo Thiên lướt qua, đóng sầm cửa lại. Mũi của Bào Điển suýt nữa bị đập trúng.
Sau khi đi vào, Đế Hạo Thiên đi thẳng tới phòng ngủ. Đế Anh Thy nằm trên giường đắp chân, cầm di động chơi game, vô tội nói: “Anh hai, có chuyện gì vậy?”
Đế Hạo Thiên sắc bén nhìn khắp mọi ngõ ngách trong phòng, từ phòng tắm, phòng thay quần áo, cuối cùng kéo cửa thủy tinh nhìn ra ngoài ban công. Cửa vừa mở ra, cơn gió ùa vào, rèm lụa trắng tung bay, cảnh tượng như tranh vẽ, chẳng qua bầu không khí trong phòng lại rất căng thẳng.
Thấy Đế Hạo Thiên đi vào phòng, Đế Anh Thy hỏi: “Anh hai, anh đang tìm gì vậy?”
“Sao anh ngửi thấy mùi có kẻ khác vào nơi này?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Ngửi? Đế Anh Thy mờ mịt lắc đầu: “Có ai đâu?”
Đế Hạo Thiên thầm nghĩ, không có mới là lạ.
Anh ghét bỏ nhìn một lượt phòng ngủ: “Phòng xấu thế này, đúng là tội nghiệp Anh Thy”
Đế Anh Thy nhìn căn phòng, không cảm thấy có gì khác thường, mặc dù khác phong cách phòng công chúa như ở đảo Trân Châu, nhưng đều rất đẹp mà.
Đế Hạo Thiên xoay người đi ra phòng ngủ, đồng thời nói: “Buổi tối anh sẽ ngủ ở đây” Kế tiếp, cô nghe thấy tiếng anh mở cửa phòng, ra lệnh cho hầu gái đi lấy chăn và gối cho mình.
Đế Anh Thy cả kinh xuống giường, đi ra phòng ngủ nhìn người ngồi trên sofa, há hốc mồm: “Anh hai, anh muốn ngủ ở đây hả?”
“Có vấn đề gì?” Đế Hạo Thiên hỏi lại.
Đế Anh Thy sững sờ.
“Trước kia hồi Anh Thy bị ốm, anh hai đã ở bên Anh Thy cả đêm. Bây giờ thì sao? Chẳng lẽ em ghét bỏ anh?” Đế Hạo Thiên kích động đứng dậy: “Anh hai còn chưa già mà em đã ghét bỏ anh rồi. Thêm mấy năm nữa, có phải em sẽ đuổi anh ra khỏi đảo Trân Châu không?”
“Không phải không phải, anh hai..” Em ghét bỏ anh khi nào?
“Mồm kêu anh hai, nhưng thực tế em chỉ hận anh hai không biến mất ngay lập tức đúng không?”
“Không có, em…
“Anh Thy, em làm anh buồn quá. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, bị em gái ghét bỏ, thật đau lòng..” Đế Hạo Thiên ngồi xuống, tựa lưng vào tay vịn sofa, một tay che mắt, ra chiều vô cùng buồn bã.
Khóe miệng Đế Anh Thy liên tục co giật.
“Từ nhỏ đến lớn, các anh chăm em từng ly từng tý, bây giờ anh ngủ ở đây mà em cũng không muốn..” Đế Hạo Thiên phiền muộn.
“Không phải, em không có ý đó. Anh hai muốn ngủ ở đâu cũng được “Thật hả?” Đế Hạo Thiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề có chút đau buồn.
“.. Rất thật” Đế Anh Thy rối rắm.
Cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn xuất hiện, không khí cũng trở nên áp lực. Giọng Tư Hải Minh trầm thấp: “Ai cần chăn với gối?”
“Buổi tối tôi ngủ ở đây. Có vấn đề gì sao?” Đế Hạo Thiên vắt chéo chân, lạnh lùng nhìn Tư Hải Minh.