Anh ta lại cúi đầu nhìn hai vật nhỏ trên chân mình, Bảo Hân và Bảo Long.
Một đứa là phiên bản thu nhỏ của Đế Anh Thy, một đứa có khuôn mặt đáng yêu đầy thịt, quá dễ thương rồi….
Khiến anh ta không nhịn được đưa tay ra, mỗi tay nằm một mặt, bóp bóp.
“..” Bảo Hân và Bảo Long.
“Lại chảy máu mũi rồi” Để Hạo Thiên trực tiếp lôi súng ra đập vào đầu Đế Bắc Lâm.
Mấy phút sau, sáu đứa trẻ lên xe của các bác đi về phía đảo Tây Châu, nằm ở hai bên cửa sổ xe, sáu các đầu nhỏ đều nhìn ra ngoài biến.
Ba anh em ngôi trong xe im lặng một cách lạ thường.
Có lẽ bọn họ đang không hiểu tại sao lại để sáu đứa trẻ lên xe?
Khí tức cả người Để Hoàng Minh đều lạnh lẽo, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự tò mò và tâm trạng tốt khi sắp được gặp mẹ của sáu đứa trẻ. Mặt Đế Hạo Thiên đen sì nhìn sáu đứa trẻ, dáng vẻ chưa được mở mang tầm mắt.
Để Bắc Lâm đã quên mất em gái còn đang ở khu mua sắm đợi anh ta, nhìn sáu đứa trẻ như bánh bao thịt, kìm chế không đi nắn mặt bọn trẻ.
Thế này cũng quá đáng yêu rồi? Cũng chỉ có em gái cục cưng của anh mới có thể sinh ra những đứa trẻ đáng yêu như vậy thôi.
“Các cháu tên là gì?” Đế Hoàng Minh lạnh lùng hỏi.
Bảo Vỹ tiến lên trước, bàn tay bé nhỏ nắm lấy ngón tay của bác cả, trên mặt hoàn toàn không hề sợ hãi, nở nụ cười đáng yêu: “Cháu tên là Bảo Vỹ.
Tay nhỏ mềm mại, cơ thể cũng mềm mại, khiến biểu tình trên mặt Đế Hoàng Minh thay đổi, cũng không còn lạnh lùng lắm.
“Cháu là Bảo Nam”
“Cháu là Bảo Long”
“Cháu là Bảo My…”
“Cháu là Bảo Hân”
“Cháu là Bảo An”
“Đây đều là những cái tên kiểu gì vậy?” Đế Hạo Thiên không hề che giấu sự ghét bỏ của mình.
Bảo Hân vui vẻ nắm lấy bím tóc của mình, làm nũng nói: “Là mẹ đặt cho bọn cháu ạ.”
“Mẹ đặt ạ.”
“Là mẹ đặt ạ”
“Là mẹ ạ.”
“Mẹ đặt ạ.”
“Mẹ”
“Tên rất hay” Đế Hạo Thiên.
“…” Đế Bắc Lâm.
Bảo Hân nhìn Đế Hoàng Minh, Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm, sau đó giơ hai tay ra: “Bác bác đều rất đẹp”
Đế Bắc Lâm vội vàng ôm mũi.
Cái này dễ thương chết mất.
Dưới tai Đế Hạo Thiên có một mảng đỏ đáng nghỉ.
Đôi mắt Đế Hoàng Minh sáng lên, nhìn ra ngoài cửa xe.
Ở đây, quán bar nhiều hơn cửa hàng quần áo.
Đế Anh Thy một mình đi lang thang trên phố, khi nhìn thấy quán bar, thì ngồi xuống bàn đặt trước cửa. Gọi cho mình một loại đồ uống không có cồn.
Chuẩn bị đợi thêm chút nữa, nếu như anh ba không đến, thì cô sẽ về.
“A. Đừng đánh tôi, cầu xin các người. Đừng đánh tôi…”
“Nghe lời một chút cho tao, nếu không tao sẽ đánh chết mày”
“Tôi trong sạch, tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi là người của nhà họ Kiều, ba tôi là Kiều Tiết Thanh. Thả tôi ra, ba tôi nhất định sẽ cảm ơn các người, sẽ cho các người một số tiền lớn, xin các người tha cho tôi…”
Trong quán bar truyền đến tiếng ồn ào, cô gái vừa khóc lóc vừa cầu xin.
Khi Đế Anh Thy nghe thấy những chữ “người nhà họ Kiều” và “Kiều Tiết Thanh” thì khế ngẩn ra.
Ai vậy?
Đế Anh Thy đứng dậy đi vào trong, thì nhìn thấy một màn bức ép con gái nhà lành ở bên trong.
Cô chủ thứ hai nhà họ Kiều đang quỳ trên đất cầu xin bốn năm người đàn ông trước mặt, chắc là bọn côn đồ ở đâu đó. Mà những người khách thưa thớt đừng bên cạnh nhìn chuyện xảy ra, dường như đã quen với những chuyện như này rồi vậy.
Đế Anh Thy cảm thấy rất kỳ lạ, sao Kiều Minh Nguyệt lại ở nơi này chứ? Cho dù thế nào thì cô ta cũng là người nhà họ Kiều, người bình thường nghe đến nhà họ Kiều cũng sẽ không dễ dàng ra tay như vậy.
“Xin các người, các người muốn tiền, ba tôi sẽ cho các người, thật đó” Kiều Minh Nguyệt khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt: “Tôi không muốn bán thân đâu…”
“Bán thân thì có gì không tốt chứ? Lại còn có tiền nữa, ha ha ha ha ha ha” Người đàn ông giơ tay ra định sờ Kiều Minh Nguyệt, khi sắp đụng vào ngực của cô ta, thì bốp một tiếng, một quá táo xanh đập vào thái dương anh ta, người đàn ông kêu lên một tiếng.
“Ai làm vậy.”
Năm người đàn ông nhìn qua, khi nhìn thấy Đế Anh Thy thì mắt sáng lên, xinh đẹp động lòng người, nhất thời cũng không biết có phải là do cô làm không.