Lúc này cô đang nằm trên đùi anh trai, dáng vẻ đáng thương khiến ba anh trai buôn bực khó chịu.
Đế Hạo Thiên vội vàng đi tới, ngồi ở bên cạnh Đế Anh Thy, quan tâm hỏi: “Em mơ thấy ác mộng?”
Đế Bắc Lâm đứng trước mặt cô, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt Đào Anh Thy: “Có khó chịu không?”
Sau đó anh đi tới chỗ Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên nhướng mày không vui.
Đế Bắc Lâm im lặng nhìn anh.
“..” Đế Hạo Thiên đành phải đứng dậy nhường vị trí cho Đế Bắc Lâm. Không có cách nào, ai bảo người ta tinh thông y thuật chứ.
Để Bắc Lâm nắm lấy tay Đế Anh Thy và đặt tay lên mạch đập của cô.
Đế Anh Thy mở mắt ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Em mơ rất lộn xộn, không nhớ được gì, không khó chịu nhưng tâm trạng có chút phiên muộn.”
Ba anh em liếc nhau, ẩn chứa sóng gió.
“Anh Thy, đây là do tư thế ngủ gây ra, thanh tỉnh một chút là tốt rồi”
Để Bắc Lâm cười xoa mặt cô hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh ba sẽ làm cho em.”
“Vâng.”
Đào Anh Thy ngẩng mặt lên hỏi: “Sao anh cả vê sớm vậy?”
“Hôm nay không bận.”
Đế Hoàng Minh sờ sờ đầu cô. “Chơi cờ với anh nhé?”
“A? Đánh cờ” Đào Anh Thy ngay từ đầu đã không còn khí lực, nhưng vừa nhìn vẻ mặt khát vọng của anh trai thì cô lại đáp ứng.
Đây là cách tốt nhất để chuyển hướng sự chú ý.
Bàn cờ được chuyển đến bàn trà ngoài sảnh, Đào Anh Thy và Đế Hoàng Minh mỗi người ngồi một đầu, hai anh trai tham gia phía sau Đế Anh Thy làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho cô em gái.
Tuy nhiên, dựa trên nguyên tắc xem cờ không nói chuyện, hai anh em chỉ phụ trách nhìn chằm chằm, không nói lời nào.
Vả lại, mục đích của họ không phải để chơi cờ mà là để đánh lạc hướng sự chú ý của Đế Anh Thy.
Mới đi mấy nước cờ, Đào Anh Thy đã quên đi “mớ bòng bong” trong mơ.
Đánh cờ với anh cả là phải vắt hết óc.
Đế Hoàng Minh sẽ sẽ không thật sự đẩy cô vào góc chết, không những phải nhận thua mà còn phải mất mặt.
“Bảo bối đi ở đây” Đế Hạo Thiên giúp đỡ.
Để Anh Thy vội vàng ngăn tay anh hai lại: “Anh hai, đã nói xem cờ không nói chuyện thì sao anh lại nói chuyện? Lại còn động tay.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh hai sai rôi, anh hai không nói gì.”
Để Hạo Thiên trong được một phút đồng hồ: “Anh Thy đi sai rồi”
“..” Đế Anh Thy.
Kiều Thanh Lam tức giận vê nhà, không nhìn thấy điều gì vừa ý trước mắt cô.
Cô ta đi vào trong phòng để quần áo, lại đi ra, kêu to: “Kiều Minh Nguyệt.”
Không bao lâu, Kiều Minh Nguyệt hoảng sợ chạy đến.
Vừa mới đến, Kiều Thanh Lam đã tát vào mặt cô một cái.
“Chị cả, em… em đã làm gì sai?” Kiều Minh Nguyệt che mặt khóc.
“Cô còn mặt mũi nào mà khóc?”
Kiều Thanh Lam lại tát hai cái nữa, tay đau quá, ra lệnh cho người hầu: “Kéo ra ngoài đánh”
Người hầu đương nhiên nghe lệnh, kéo Kiêu Minh Nguyệt đi. Sau đó bắt đầu đấm đá.
“A. Đừng đánh, đừng đánh. Đau quá, làm ơn, tha cho tôi đi” Kiều Minh Nguyệt ngồi xổm trong góc, chịu đựng người hầu sỉ nhục.
Khi ánh mắt cô ấy xẹt qua thì cô ấy nhìn thấy một bóng người thoáng qua ở góc tường.
Bóng dáng đó khiến Kiều Minh Nguyệt sững sờ đến mức quên mất cầu xin lòng thương xót.
Cô ấy biết đó là ai. Đó là Kiều Tiết Thanh, ba ruột của cô ấy.
Ông ta thấy con gái mình bị người hầu đánh đập lại có phản ứng thế này sao? Với ông ta mà nói, cho dù là con gái bị đánh chết thì cũng đáng đời phải không? Cô ấy là con gái của ông ta mà.
Lúc Kiều Minh Nguyệt bị đánh vẫn chưa rơi nước mắt nhưng lúc này nó rơi không ngừng.
Cuối cùng, Kiều Minh Nguyệt bị đánh cả người xanh tím, đến mức ngất đi thì mới được buông tha.
Khi cô tỉnh dậy, phát hiện Kiều Tiết Thanh đang ngồi bên giường.