Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1013: Em tặng thì anh cũng tặng




Đế Anh Thy thực sự vừa hạnh phúc vừa bất lực.

Khẳng định bọn họ đã quen với cách sống này cho nên mới không muốn thay đổi.

Chờ sau này bọn họ gặp được cô gái mình thích thì sẽ không như thế này nữa.

“Cậu ba, hàng đến rồi” Nữ quản gia đi tới, trên tay cầm một cái hộp hình chữ nhật.

Đế Bắc Lâm buông Đế Anh Thy ra: “Mang qua đây”

Nữ quản gia bước tới, mở hộp ra, bên trong có một sợi dây chuyền rất đẹp và tinh xảo.

Đế Bắc Lâm lấy ra rồi nói: “Anh Thy, cái này là do anh ba yêu cầu thiết kế riêng cho em, đeo lên thử xem”

Anh ta tự tay giúp Đế Anh Thy đeo vào cổ.

Nữ quản gia cầm gương đi tới, Đế Bắc Lâm đứng ở phía sau Đế Anh Thy, nhìn Đế Anh.

Thy trong gương, hỏi: “Thật sự rất đẹp, Anh Thy nhà chúng ta đeo cái gì cũng đẹp như tiên nữ. Em có thích không?”

“Ừ, thích” Tuy rằng kiểu dáng của sợi dây chuyền này khác với trang sức khác, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, nở rộ một cách tinh xảo mỹ lệ trên xương quai xanh.

“Chắc hẳn kiếp trước sợi dây chuyền này đã tu rất nhiều phúc cho nên mới có thể đeo trên cổ Anh Thy” Đế Bắc Lâm nói.

Đế Anh Thy bật cười, trong mắt mấy anh trai thì cô làm gì cũng tốt nhất. Cô đã quen với những lời khen ngợi như vậy rồi.

Tại bàn ăn, toàn thân Đế Hoàng Minh rét lạnh, ngay cả độ nóng của thức ăn trên bàn cũng giảm xuống nhanh chóng.

Đế Hạo Thiên liếc nhìn sợi dây chuyền trên cố Đế Anh Thy, biết ngay là ai tặng. Thằng ba lại dám tặng dây chuyền sớm hơn anh ta một bước, trong lòng anh ta cảm thấy bực bội.

Đế Anh Thy ăn cơm trong lo lắng, dù cô có gắp đồ ăn cho mấy anh nhưng bầu không khí ngột ngạt vân không thể thuyên giảm.

Đặc biệt là anh cả, cảm giác cứ như có đá cục đá đang ngồi bên cạnh, lập tức cảm thấy cả ngày không hề nóng chút nào.

Chỉ có anh ba là tâm trạng rất tốt.

“Anh cả, anh hai, anh ba, em ăn xong rồi, mấy anh cứ ăn từ từ” Đế Anh Thy lau miệng, cô vẫn nên chạy thôi.

Chào hỏi xong cô lập tức chạy nhanh.

Đế Hạo Thiên cũng không thể chịu đựng được nữa, đặt dao na trong tay vào đĩa, phát ra âm thanh thô ráp giòn tan: “Em ba, xem ra em thật sự rất đắc ý nhỉ? Dám lén lút ở sau lưng anh và anh cả, tặng dây chuyền cho Anh Thy. Đã bàn bạc rõ ràng rằng sẽ không ai trong chúng ta tặng quà, em đang phá vỡ sự cân bằng có đúng không? Nói xem em còn lén làm chuyện tốt gì nữa? Tất nhiên, nếu em chủ động tháo sợi dây chuyền xuống thì anh sẽ bỏ qua chuyện cũ”

Từ khi Đế Hoàng Minh nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Anh Thy thì anh ta vẫn luôn kìm nén tính khí của mình. Bây giờ Anh Thy không có ở đây, anh ta lập tức gạt đĩa ăn trước mặt sang một bên, dùng khăn ăn lau khóe miệng, khí thế lạnh như băng.

Đế Bắc Lâm bình tĩnh ngước mắt lên nhìn hai anh mình: “Anh cả, em cũng không còn cách nào khác. Hôm nay Kiều Thanh Lam đến đây, sau đó còn tặng cho Anh Thy một sợi dây chuyền, là trang sức SBS. Vì không để em ấy mang đồ vật không nên mang, cho nên em chỉ có thể đưa ra hạ sách này”

Sắc mặt Đế Hoàng Minh trở nên lạnh lẽo.

“Đồ không có đầu óc”

Khuôn mặt thô kệch và nghiêm nghị của Đế Hạo Thiên khiến người ta phải nhượng bộ lui binh: “Em tặng thì anh cũng tặng”

Anh ta nói xong thì đứng dậy, hai tay đút túi quần bỏ đi.

. Đế Bắc Lâm.

Nếu Đế Bắc Lâm đã mở đầu thì dù Đế Hoàng Minh không bày tỏ ý kiến của mình cũng vẫn có thể tưởng tượng ra chuyện sẽ diễn biến tiếp như thế nào.

Đế Anh Thy đã trốn đi làm thế nào cũng không ngờ được ba người anh trai của mình sẽ bắt đầu một cuộc thi tặng quà.

Sáng hôm sau, Đế Anh Thy còn chưa thức dậy đã cảm thấy ngứa ngáy ở cổ.

Cô không nhịn được khẽ mở đôi mắt ngái ngủ, ngơ ngác nhìn bóng đen đung đưa bên giường, không nhìn ra là ai: “Anh đang làm cái gì vậy?”

“Anh Thy cứ ngủ tiếp đi, anh hai làm xong là được rồi” Đế Hạo Thiên dịu dàng nói.

“Ừ” Đế Anh Thy thật sự không hề cố ky, cứ thế nhảm mắt lại tiếp tục ngủ say sưa.

Cô đã quen với việc ngủ nướng, muốn cô dậy sớm là một việc rất khó khăn.

Đế Hạo Thiên nhìn sợi dây chuyền trước mặt cảm thấy thật chướng mắt, nhất định phải đổi.