Trong lúc Đế Anh Thy đang mặc lại quần áo. Đôi mắt đen láy của anh lại nhìn cô chăm chăm như một con sói. Như thể chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể đem cả người cô nuốt gọn.
Nhất cử nhất động của cô đều tác động.
đến trái tim anh. Anh không thể rời mắt dù chỉ nửa giây, sợ rằng cô sẽ biến mất. Cho dù cô có xa lạ với chính mình, cũng không ảnh hưởng đến việc dõi theo cô và ham muốn tột độ của anh Ký tự trên sống lưng là do anh tự tay khắc, thuộc về anh, anh còn biết rõ hơn cả Anh Thy.
Cái nhìn chăm chằm này quá mạnh mẽ.
Đế Anh Thy có thể cảm nhận được khi cô cúi đầu mặc quần áo.
Cô cảm thấy từng phần da thịt lộ ra đều bị thu vào tầm mắt của người đàn ông này. Cô sợ người đàn ông này sẽ làm gì đó với cô.
Đế Anh Thy thầm nghĩ, nếu như anh ta dám giở trò với cô, ba anh trai của cô cũng không buông tha cho anh. Anh có là khách hàng lớn của Tân Hành Chi cũng vô dụng.
Tuy nhiên đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của cô lại có một người đàn ông xa lạ dám tiếp cận cô như vậy.
Sau khi mặc xong quần áo, nhìn thấy người đàn ông kia vẫn che rèm, thậm chí còn dùng ánh mắt chiếm hữu nhìn cô chằm chằm.
“Anh tránh Ánh mắt của cô bỗng né tránh, nói ra được không?”
Tư Hải Minh bừng tỉnh, buông lỏng tay, tẩm rèm rơi xuống đất để lộ ra hai người bên trong.
Đế Anh Thy sửng sốt, cả người né sang một bên, không thèm nhìn anh một cái liền rời đi.
“Anh Thy?” Kiều Thanh Lam vội vàng đuổi theo.
Tư Hải Minh xoay người, không đuổi theo mà ánh mắt dõi theo bóng dáng mảnh mai càng lúc càng xa.
Dù sao, biết được cô là ai, cô trốn không thoát được đâu.
Chương Vĩ đi tới: “Ngài Hải Minh, con gái nhà họ Đế hình như rất tức giận”
“Tôi biết”
Tư Hải Minh nói xong liền đi về phía cửa hàng. Chương Vĩ không hề sốt ruột hay mất kiến nhãn, thấy ngài Hải Minh tâm trạng rất tốt, anh ta thấy rất khó hiểu.
Có phải cô con gái nhà họ Đế này bị ba anh em trai nhà họ đối xử tệ bạc nên mới tức giận đúng không?
Anh ta cảm thấy nếu anh ta còn ở lại đảo.
Trân Châu này, chuyện sẽ phát triển đến mức không thế cứu vãn nổi. Dù sao anh ta chính là có dự cảm này.
Trở lại chỗ ở trên đảo Trân Châu của mình, Chương Vĩ đi vào phòng.
“Ngài Hải Minh, anh muốn tối nay ăn gì?
Hải sản? Món Tây hay món Việt Nam?”
Tư Hải Minh quay đầu nhìn Chương Vĩ, đôi mắt đen láy và khí chí trên người không còn vẻ chết chóc như trước, giống như được sống lại, trở lại bộ dạng không thế lường được như lúc trước. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết anh đã bị “nội thương”.
Từ lúc đi ra khỏi cửa hàng quần áo kia là như vậy. Làm thư ký của anh, cảm giác đương nhiên rất rõ ràng.
“Ngài Hải Minh, anh nhìn thấy gì vậy?”
Chương Vĩ cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, nếu không ngài Hải Minh đã không thay đối nhiều như vậy.
“Là tôi tự tay khắc hình xăm đó lên người cô ấy” Tư Hải Minh nói.
Chương Vĩ sững sờ, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, anh xem như cũng hiểu ra.
Ngài Hải Minh đang hành động như một kẻ nhìn trộm biến thái, vốn dĩ chỉ để vào nhìn hình xăm. Ngài Hải Minh chắc chăn không thể nhầm được đâu, dù sao cũng do chính tay anh khắc.
Sau đó anh ta dường như có gì đó không hiểu: “Nhưng Đế Anh Thy hình như không quen anh?”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi tối sầm lại: “Chuyện này tôi cũng không hiếu. Tại sao cô ấy lại không nhớ? Có liên quan đến vụ cháy kia? Cô ấy bị thương rồi quên mất tôi sao? Đảo, chủ đảo Trân Châu cũng có liên quan đến vụ cháy”
Vế sau của câu kia chắc chắn là khẳng định.
“Đúng vậy. Nếu không có bọn họ, Đào Anh Thy đã không thể thoát khỏi bàn tay của ngài Hải Minh. Vì để đưa Đào Anh Thy đi nên đã bố trí một Đào Anh Thy đã chết. Lấy thi thể của người khác thay thế, làm cho ngài Hải Minh phải ôm lâu như vậy, thật là Chương Vĩ cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Tư Hải Minh, liền sửa lại: “Viện trưởng đã nói DNA đúng là của Đào Anh Thy. Nhưng thứ này có thể làm giả được.
Nghe nói Đào Anh Thy còn có một người anh trai là bác sĩ”