Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1009: Là cô ấy, Anh Thy




Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn vào rèm của phòng thử đồ, như đang yên lặng theo dõi con mồi Một lúc sau, bóng đen tiến lại gần phòng thử đồ, tiến sang một bên, kéo một góc rèm, hơi hé ra một kế hở.

Đế Anh Thy ở bên trong vừa mới cởi quần áo, đang cúi đầu sửa sang lại váy. Cô chỉ mặc mỗi nội y, để lộ ra thân hình yêu kiều và thanh tú Khi tầm mắt của anh rơi vào thân hình nửa kín nửa hở, cơ thể của Tư Hải Minh đột nhiên run lên.

Đôi mắt đen láy của anh đột nhiên chuyển sang màu đỏ. Cảm xúc không kiềm chế được tác động đến cơ thể và tinh thần của anh. Anh không tự chủ được mà run rẩy, nước mắt trào ra.

Là cô ấy, Anh Thy.

Không kiểm soát được sức mạnh, tấm rèm trong tay anh toàn bộ bị kéo xuống trong tích tắc. Đế Anh Thy đang chỉnh lại váy áo bỗng giật mình, vô thức dùng váy che ngực lại, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy cả tầm rèm bay về phía mình. Thở dốc vì kinh hãi.

Cả người của Đế Anh Thy lùi về phía sau.

Lưng áp chặt vào tấm gương, tấm rèm buông xuống. Còn có một bóng đen gần trong gang tấc, không khí gần như ngưng lại.

Đế Anh Thy nhìn chăm chăm đôi cao cấp màu đen trên mặt đất mà không iày da ngừng thở dốc. Ánh mắt chậm rãi nhìn lên trên. Đôi chân dài, thắt lưng vào lồng ngực cường tráng, rắn chắc.

Khi con ngươi va phải đôi mắt sâu thẳm như hố đen ấy, những ký ức về ngày đó trong vườn nho tràn về trong tâm trí.

“Là anh?”

Đế Anh Thy không tin nổi là sẽ gặp lại người này, không phải đang ở trong vườn nho chứ?

Ấn tượng về lần đầu tiên gặp mặt thực sự rất tệ, nhưng gặp thứ hai lại xấu hổ đến mức khiến cô đỏ tức giận nói: “Anh đi ra”

“Em nhất định muốn anh ra ngoài sao?”

Giọng của Tư Hải Minh bị đè nén trở nên khàn đục, anh nhìn cô chăm chăm, kiềm chế bản thân không thể chờ được mà ôm cô vào lòng. Đôi mắt đen láy đầy khát vọng Đế Anh Thy nhìn thấy rèm cửa xung quanh, hai góc rèm đều bị người đàn ông đàn năm trong tay, hai tay đè lên gương. Hai người bị rèm cửa vây lại bên trong, cách biệt với bên ngoài.

Nếu người đàn ông này ra ngoài, thì cơ thể trần trưồng của cô sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy, đương nhiên là cô không hề muốn như vậy.

“Anh Thy. Em có sao không?”

Giọng của Thanh Lam bên ngoài vang lên.

“Anh là ai? Anh có biết mình đang đè lên ai không? Cô ấy mà bị thương thì mười cái mạng của anh cũng không đền nổi. Mau tránh ra”

“Đợi một chút” Đế Anh Thy rất sợ người đàn ông này tránh ra, vội la lên.

Trong mắt Tư Hải Minh lúc này chỉ có cô gái anh luôn nhớ thương ở trước mặt.

“Trước đây là tôi có mắt không tròng. Không biết cô là con gái nhà họ Đế, để tôi giải thích?

“Anh giải thích kiểu gì?” Đế Anh Thy hỏi “Đây là việc ngoài ý muốn. Tấm rèm rơi xuống, tôi chỉ có thể dùng cách này”

Đế Anh Thy không biết nói gì. Cô không nhìn thấy tấm rèm rơi xuống như thế nào.

Nghe anh nói vậy, cô có vẻ phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta mới phải.

“Sợi dây chuyền trông rất đẹp” Tư Hải Minh nhìn xuống.

Đế Anh Thy cảm thấy tầm mắt của người đàn ông này tràn đầy sự chiếm hữu, cho dù chỉ nhìn chăm chăm vào cổ cô, vẫn khiến cô căng thẳng. Cô vô thức lấy tay che cổ mình.

“Anh.. anh nhắm mắt lại”

Cô muốn mặc quần áo vào.

Đôi mắt của Tư Hải Minh nhìn vẻ ngoài xấu hổ đỏ mặt đáng yêu của cô, niềm khao.

khát mất đi rồi muốn lấy lại chiếm trọn lấy cơ thể anh, trái tim anh Không biết phải tự chủ bao nhiêu mới có thể cưỡng lại được việc chạm vào cô, hôn cô.

“Nhầm mắt lại” Đế Anh Thy hoảng hốt.

“Được”

Giây phút này Tư Hải Minh chỉ có thể chịu đựng nhắm mắt lại, sợ chính mình lại dọa cô sợ. Gặp lại nhau, anh sẽ không làm cô phải chạy trốn nữa.

Đế Anh Thy nhìn thấy anh nhằm mắt, nhân lúc anh đang dùng thân hình che cho cô thì nhanh chóng mặc lại quần áo. Vì không gian quá chật, cô vô tình giơ tay ra lại chạm vào ngực của Tư Hải Minh, khiến cô lại phải cẩn thận hơn.

Cô không muốn chạm vào cơ thể của một người đàn ông xa lạ