Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 40: Thần khúc (5)




Sau khi xác nhận đối phương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, Hàn Dung buông con dao gọt hoa quả ra, ánh mắt vô tình liếc qua bàn đồ ăn đã lạnh ngắt, nói: “Về sau không cần nấu cơm nữa, chỉ có tên nhóc ngốc bạch ngọt kia mới ăn đồ được thêm thuốc của cậu thôi, cũng được có tìm cách áp dụng phương pháp trị liệu nào khác lên người tôi, vô dụng.”

Quý Diên bình tĩnh phản bác: “Không có thêm thuốc.”

Hàn Dung bật cười, chẳng thèm đôi co nữa mà đi vào phòng ngủ. Tắm xong bò lên giường, Hàn Dung cầm tập truyện của Cát Gia Kỳ tùy ý lật xem. Cửa sổ mở một nửa, đặt trên bệ cửa sổ là một chậu hoa nhỏ màu xanh. Trong không khí ẩn hiện mùi hương hoa nhàn nhạt giúp thả lỏng tâm trí. Hàn Dung ngáp dài một cái, bỏ truyện ra tắt đèn đi ngủ.

Hàn Dung vẫn mơ thấy cung điện ký ức khổng lồ kia, anh vẫn đang đứng ở hành lang, trong tay cầm một cái chìa khóa, tùy tiện chọn một phòng để mở. Cạch, đẩy cửa ra thì thấy bên trong là một gian phòng bệnh xa hoa, chỉ có một người trên giường bệnh.

Hàn Dung mặc quần áo bệnh nhân, một người cao lớn đầu trọc đi vào, lúc nhìn thấy anh, vẻ mặt đối phương kinh ngạc, hỏi: “Hàn Dung, anh thế nào rồi?”

Bệnh nhân trên giường khuôn mặt trắng bệch, thần sắc thờ ơ, trông như một bức tượng điêu khắc, không nói một lời.

Lăng Phong tiếp tục nói: “Anh không quen em à? Cũng đúng thôi, ngoại hình của em hiện tại so với hồi đại học đã thay đổi không ít, trước kia em vẫn còn có tóc. Em tên là Lăng Phong, anh còn nhớ rõ không?”

Bất kể Lăng Phong lải nhải cái gì, Hàn Dung vẫn trước sau như một, yên lặng không đáp lời. Lăng Đầu Trọc thất vọng ra khỏi phòng bệnh, nói chuyện với Quý Diên đang đứng ở ngoài cửa.

“Sao anh ấy lại biến thành như vậy?”

“Mẹ qua đời bất ngờ là một đả kích cực kỳ lớn đối với anh ấy, dẫn tới việc một phần lớn ký ức bị ảnh hưởng. Không chỉ vậy, tinh thần của anh ấy cũng đang xuất hiện vấn đề không nhỏ.”

“Anh ấy còn nhớ những kiến thức về điều tra không?”

“Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm, có khả năng là cũng bị ảnh hưởng.”

Lăng Phong nói: “Sao có thể chứ? Tôi nghe được tin sau khi anh ấy nổi điên, khứu giác càng nhạy cảm với tội phạm hơn, hiệu suất phá án càng cao. Hay thế này đi, cậu để tôi vào nói chuyện với anh ấy thêm một lúc nữa.”

Sau khi được Viện trưởng đồng ý, Lăng Phong lại vào phòng bệnh, chưa bắt đầu chào hỏi Hàn Dung đã quay đầu sang nhìn cậu ta, cười nói: “Có thể cởi bỏ khóa xích trên tay chân tôi được không?”

Lăng Phong ngạc nhiên nhìn cổ tay và cổ chân trống không của Hàn Dung.

“Đương nhiên rồi.” Quý Diên tự nhiên đồng ý yêu cầu của Hàn Dung, ngồi xổm trước mặt anh, làm động tác mở khóa, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đã mở rồi, anh có thể xuống giường hoạt động thử xem. Có cần tôi đỡ anh không?”

“Cảm ơn.” Hàn Dung đặt tay mình vào tay Quý Diên.

Lăng Phong đứng như trời trồng, tựa hồ không thể chấp nhận được hiện thực này, im lặng ôm đầu đi ra ngoài. Một lát sau, Quý Diên đi tới chỗ Lăng Phong, dùng ngữ khí không chút cảm xúc nói: “Cậu thấy rồi đó. Anh ấy xuất hiện ảo giác không có thật, cho rằng mình đang bị cầm tù trong một căn phòng nhỏ.”

“Chủ nhiệm Quý, tôi nghĩ các cậu cũng biết rõ, lần này tôi mang theo chỉ thị của cấp trên tới đón người. Bất kể là anh ấy si ngốc hay tàn tật, tôi vẫn phải đón anh ấy xuất viện, ít nhất là phải để cho cấp trên của tôi biết, Hàn Dung rốt cuộc có còn phá án được hay không.”

Quý Diên nói: “Có thể để anh ấy phá án, nhưng các cậu không thể cố gắng hướng dẫn anh ấy trở về thế giới thực, chuyện này sẽ khiến cho thế giới tinh thần của anh ấy sụp đổ, có khả năng không thể cứu vãn được nữa.”

“Ý của cậu là tôi không thể nói cho anh ấy biết là anh ấy đang bị tâm thần, phải phối hợp diễn kịch với anh ấy?”

“Đúng vậy.”

Lăng Phong nhăn mày hỏi Quý Diên: “Chủ nhiệm Quý, cậu có từng nghe câu thành ngữ ‘làm giả hóa thật’ chưa? Nhỡ đâu chúng tôi phối hợp diễn kịch với anh ấy quá mức, anh ấy quá nhập tâm, thật sự cho rằng thế giới ảo tưởng đó là thật thì phải làm sao bây giờ? Nếu anh ấy bị lạc vĩnh viễn trong thế giới không có thật đó, vĩnh viễn không thoát ra được thì phải làm sao bây giờ?!”

“Tôi sẽ chữa khỏi cho anh ấy.”

“Nghe nói cậu là bác sĩ duy nhất tiếp cận được Hàn Dung khi anh ấy phát bệnh mà toàn thây trở ra, tạm thời tôi tin cậu. Hợp tác vui vẻ.”

Lăng Phong vươn tay về phía Quý Diên, nhưng đối phương chỉ rũ mi, nhàn nhạt “ừm” một tiếng nhỏ trong cổ họng, không bắt tay lại.

*

Lăng Phong nằm sấp trên bàn ngủ, cơ thể trượt một cái, mông rời khỏi ghế, ngã rầm xuống đất. Bạch Tâm Hoài nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy từ phòng thí nghiệm ra, chỉ thấy Lăng Phong đang xoa cái đầu trọc của mình, trên bụng có quyển “24 phương pháp thôi miên” đang mở, lẩm bẩm: “Tôi vừa mơ thấy một giấc mơ, chuyện xảy ra khá lâu rồi, sau khi tôi gia nhập vào tổ trọng án, nhận được lệnh của cấp trên tới bệnh viện đón Hàn Dung.”

Cậu ta chỉ vào dòng chữ “người chế tạo giấc mơ”, hỏi: “Chị nói xem bác sĩ thường chế tạo một giấc mơ đẹp hay ác mộng cho bệnh nhân? Bọn họ xây dựng cho bệnh nhân một thế giới hoàn toàn mới ở trong mơ, khiến bệnh nhân đắm chìm vào trong đó, không có cách nào tỉnh lại, là chuyện tốt hay xấu? Chị nói thôi miên bằng giấc mơ ban đầu không phải là trị liệu mà là thay đổi, vậy có phải mục đích ban đầu của những chuyên gia chế tạo giấc mơ là biến bệnh nhân thành dáng vẻ mà mình muốn? Mục đích này có phải là không hề đơn giản hay không?”

“Chuyện cậu suy đoán không phải là không có khả năng.” Bạch Tâm Hoài nói, “Ở nước ngoài, trong những bệnh viện tâm thần thường xảy ra trường hợp bác sĩ và bệnh nhân yêu nhau, thông qua việc “kiểm soát giấc mơ” để bệnh nhân tin rằng mình không còn người thân nào nữa. Cỏ Lam Phong có tác dụng trực tiếp lên hệ thần kinh, làm cho bệnh nhân rơi vào giấc ngủ sâu, cũng chưa có báo cáo nào chứng minh loại thảo dược này hoàn toàn vô hại với cơ thể người, vì vậy phương pháp trị liệu này cho đến nay vẫn không được nghiên cứu để phát triển thêm. Nếu cậu hứng thú với ‘thôi miên bằng giấc mơ’ thì có thể đọc thử luận văn của Quý Diên, đề tài là ‘tính khả thi của việc kiểm soát giấc mơ’, về mặt lý luận cậu ta đã nghiên cứu rất kỹ, theo tôi thì chỉ thiếu bước áp dụng thực tiễn nữa thôi.”

Lăng Phong thật sự đi tìm tài liệu luận văn kia, đương nhiên không phải là để phân tích những kiến thức trong đó mà là kiểm tra xem luận văn này được viết trong bối cảnh nào. “Tính khả thi của việc kiểm soát giấc mơ” được Quý Diên viết khi mới chỉ là sinh viên năm hai, đối phương dùng “Trang Chu mộng hồ điệp” làm một dẫn chứng trong nội dung muốn trình bày.

(*Trang Chu mộng hồ điệp: tên một đoạn văn nổi tiếng trong sách Trang tử của Trung Quốc. Nội dung là: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình không còn là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”)

“Không thể nghi ngờ, con bướm chính là giấc mộng đẹp của Trang Chu, cố gắng xây dựng cho Trang Chu một thế giới tươi đẹp ảo tưởng, đặt câu hỏi ở một góc độ khác, tại sao không phải là Trang Chu đã thành công tạo cho mình một giấc mộng được làm con bướm? Vì vậy, ‘chế tạo giấc mơ’ là một con dao hai lưỡi, chỉ cần một hành động sơ ý là có thể rơi xuống vực sâu, đá tan ngọc nát. Chưa đi đến đường cùng thì không nên sử dụng phương pháp trị liệu này.”

Sau khi viết luận văn này, Quý Diên được một trường đại học ở nước ngoài chiêu mộ, làm học sinh trao đổi hai năm. Sau khi tốt nghiệp tiền đồ rộng mở, chủ động xin vào 717. Bệnh nhân đầu tiên hắn tiếp nhận điều trị chính là Hàn Dung.

Tim Lăng Phong đột nhiên đập mạnh, miễn cưỡng nở nụ cười méo mó: “Hi vọng là trực giác của tôi sai.”

“Đội trưởng Lăng, Hàn Dung tới.” Bộ đàm truyền ra tiếng của bảo vệ.

“Biết rồi, cho anh ấy vào đi.” Lăng Phong nhìn đồng hồ treo trên tường, mới 8 giờ sáng, “Rốt cuộc là anh ấy muốn làm gì? Không hỗ trợ bắt Cát Gia Kỳ thì thôi đi, còn mỗi ngày lượn lờ tới Cục cảnh sát uống trà!”

Bạch Tâm Hoài thản nhiên nói: “Khả năng là có việc cần nhờ nhưng ngại mở miệng.”

“Ngại? Mặt trời mọc ở đằng Tây!”

“Cảnh sát Lăng, buổi sáng tốt lành. Hôm nay phong thái của cậu vẫn mê người như cũ.” Hàn Dung mỉm cười chào hỏi.

“Không có việc gì thì không đến gõ cửa, Hàn tiên sinh, anh tìm tôi làm gì? Nói thẳng vào vấn đề đi.”

Hàn Dung ngồi xuống sô pha, “Tôi kể cậu nghe một câu chuyện nhé?”

“Thuở xưa có hai vị vu sư, một người xây dựng một tòa lâu đài, nhốt các vị hoàng tử không nghe lời vào trong đó, một người chế tạo rất nhiều chìa khóa, muốn thả hết những vị hoàng tử không nghe lời ra. Một hoàng tử trốn được ra ngoài, không bao lâu sau lại bị vị vu sư xấu xa bắt về, hoàng tử hỏi vì sao, vu sư kia đâm một con dao vào ngực hoàng tử, nói rằng vì ta yêu người. Trước khi chết hoàng tử nổi giận hét vào mặt đối phương, ‘Đồ điên!’.”

Hàn Dung kể xong câu chuyện trong dăm ba câu, cuối cùng hỏi Lăng Phong: “Có buồn cười không?” Không chờ đối phương trả lời, lại tự nhủ: “Thật buồn cười.”

Ánh mắt của Lăng Phong như đang nhìn một “bệnh nhân tâm thần”, không thể tin nổi hỏi: “Anh lặn lội đường xa tới tìm tôi để kể cho tôi nghe một câu chuyện cổ tích hắc ám à?”

Hàn Dung nói: “Còn kết cục nữa? Cậu có muốn nghe nốt không?”

Lăng Phong: “Chẳng lẽ lại nghe có một nửa? Tiếp tục đi.”

Hàn Dung: “Một hoàng tử biết được chân tướng, dưới sự trợ giúp của vu sư còn lại, trốn thoát được ra ngoài, cậu ta mang trên lưng tâm nguyện của hoàng tử đã bị sát hại, nhất định phải diệt trừ tên vu sư xấu xa kia…”

Lăng Phong cắt ngang, “Đợi đã. Chẳng phải anh nói những người bị vu sư xấu xa nhốt vào cung điện toàn là những hoàng tử “không tốt” hay sao? Vậy người được vu sư còn lại thả ra cũng là một hoàng tử “không tốt”. Có nghĩa là, cuối cùng hoàng tử trốn thoát được ra và muốn diệt trừ vu sư xấu xa là một hoàng tử “không tốt”. Vậy thì bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân còn gì? À không đúng, cả ba người này đều chẳng tốt lành gì. Một người là vu sư giam cầm phi pháp, một người là vu sư trợ giúp làm chuyện xấu, một người là hoàng tử có khuynh hướng phạm tội.”

“Cậu nói đúng.” Hàn Dung nở một nụ cười khiến người đối diện sởn tóc gáy, “Công lý tới quá muộn. Cậu ta chỉ có thể dùng cách thức báo thù của riêng mình.”

Lăng Phong phủ nhận: “Công lý có thể đến muộn, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng đến muộn! Đồng chí Hàn Dung, có phải là anh đang gặp khó khăn gì, ngại nói thẳng với tôi không?”

“Hôm nay tôi ăn sáng hơi nhiều, tới chỗ cậu tiêu thực một chút, bây giờ tôi về đây, ngày mai lại gặp.”

Hàn Dung không trả lời câu hỏi kia, đứng dậy rời đi.

“Bây giờ tôi thực sự tin anh có việc gì đó giấu giếm tôi rồi.” Lăng Phong lẩm bẩm, sau đó rút điện thoại ra gọi điện cho Nguyên Phi, “Tra cho anh thông tin của một người, từ lúc sinh ra tới bây giờ, càng chi tiết càng tốt.”

“Ai vậy ạ?”

“Tam công tử nhà họ Quý, Quý Diên.”

*

Hàn Dung lượn lờ bên ngoài tới tối muộn mới quay về chung cư. Anh thừa nhận anh không muốn nhìn thấy Quý Diên, nhưng lại không thể không trở về. Một mặt Hàn Dung sợ Quý Diên lại thần không biết quỷ không hay sử dụng liệu pháp thôi miên nào đó, thả Hàn Dung ngốc bạch ngọt ra. Một mặt ngoại trừ căn nhà chung cư nhỏ này ra thì anh chẳng còn chỗ nào để đi nữa.

Anh không có mẹ, không còn ai giữ lại một ngọn đèn cho anh nữa rồi.

Chẳng còn bến cảng nào cho anh neo đậu.

Khoang mũi Hàn Dung bỗng đau xót, ngửa đầu lên cho nước mắt chảy ngược vào trong. Anh đứng ở ngoài cửa hồi lâu mới mỉm cười, làm như không có chuyện gì đi vào, nghe thấy tiếng TV ồn ào, nam chính đang điên cuồng hét lên với nữ chính: “Em biến anh thành ra thế này, tại sao lại muốn rời khỏi anh?”

Không hiểu vì sao, Hàn Dung cảm thấy bực bội, nhìn thấy cơm nước đặt ngay ngắn trên bàn càng bực bội hơn, vội vã đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, bò lên trên giường, trùm kín chăn, không muốn nghĩ tới bất kỳ chuyện gì nữa.

Nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Hàn Dung đột ngột ngồi dậy, nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Bầu không khí trong căn phòng sạch sẽ đến mức khiến người ta hít thở không thông, đồ đạc ngăn nắp đến mức thống hận. Hàn Dung xốc chăn xuống giường, chân trần đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới đi lui trong phòng bếp.

Quý Diên hỏi: “Không ngủ được à?”

Hàn Dung bực bội hỏi lại: “Hoa đâu?”

“Hoa gì?”

“Chậu hoa trên cửa sổ! Nhìn thấy nó tâm tình tôi mới thoải mái được! Cậu ném nó đi đâu rồi?”

Quý Diên đứng lên, đi ra ban công bưng về một chậu hoa nhỏ màu xanh, nói: “Buổi sáng mang đi tưới nước, quên không bỏ lại chỗ cũ. Xin lỗi. Sẽ không có lần sau.” Hắn đặt chậu hoa về lại bệ cửa sổ, mở một cánh cửa ra, để gió thổi hương hoa bay vào phòng.

Mí mắt của Hàn Dung bắt đầu díp lại, giống như một con rối gỗ bò lên giường nằm xuống.

“Ngủ đi. Ngày mai thức dậy, hết thảy sẽ tốt hơn.”

Trong lòng Hàn Dung có một thanh âm bén nhọn hô to “Không được ngủ!” nhưng mí mắt lại cực kỳ nặng nề, đầu óc mơ mơ màng màng, sức lực toàn thân như bị rút cạn.

Giọng nói nhu hòa nhẹ nhàng của Quý Diên chui vào lỗ tai Hàn Dung.

“Hàn Dung, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, anh có yêu em không?”

Hàn Dung nghe thấy tiếng của mình vô thức trả lời: “Tôi…”

“Trần Sanh lừa gạt anh, vứt bỏ anh, còn em sẽ vĩnh viễn không làm điều đó. Anh có yêu em không?”

“Tôi…”

“Anh rất thích cười, thông minh cứng cỏi, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em, anh có yêu em không?”

“Tôi…”

Hàn Dung bị Quý Diên hôn đến tỉnh.

Từng nụ hôn nóng bỏng khẽ khàng đặt lên trán anh, mí mắt anh, má anh, môi anh.

Hàn Dung chậm chạp mở mắt, đối diện là một đôi mắt phượng xinh đẹp, ngập tràn thâm tình.

Hàn Dung vô thức cất tiếng: “Bác sĩ…”

“Hửm?”

“Từ rất lâu rồi, mỗi buổi sáng anh thức dậy đều sẽ nhìn thấy em ở bên cạnh, về sau cũng sẽ luôn như vậy sao?”

“Ừm.” Quý Diên nắm lấy tay phải của Hàn Dung, hôn lên ngón áp út, trịnh trọng hứa hẹn, “Dù là quá khứ hay tương lai, vĩnh viễn không thay đổi.”

Hàn Dung nhắm mắt lại, nghiêng người sang ôm lấy hắn, chôn mặt vào ngực đối phương, cười nói: “Bác sĩ, em đừng lừa anh.”

*

Tổ trọng án.

“Đội trưởng Lăng, hồ sơ của Quý Diên rất sạch sẽ, gốc gác thế gia. Anh tra cái này làm gì? Nhưng mà vẫn phải nói, địa vị của cậu ta cao như vậy, chuyện với anh Hàn không biết người trong nhà cậu ta có biết không nhỉ?” Nguyên Phi bật chế độ hóng hớt, ghé sát vào cạnh Lăng Phong, “Anh biết được bí mật gì à?”

Lăng Phong cau mày, đọc tư liệu trong tay, hỏi: “Không có chỗ nào không đúng sao?”

Nguyên Phi lắc đầu, “Không có.”

“Từ từ đã.” Lăng Phong tinh mắt nhìn thấy một hàng chữ, “Từ 7 tuổi đến 11 tuổi học ở tiểu học XX, 13 tuổi học ở… hai năm từ 11 tuổi đến 13 tuổi bị cậu ăn rồi à?!”

Nguyên Phi chỉ vào ghi chú ở dưới cùng, “Viết ở đây rồi này, bởi vì sức khỏe của Quý Diên không tốt nên năm 11 tuổi tạm nghỉ học, vào bệnh viện Hồng Tâm trị liệu. Bệnh viện này không còn tồn tại nữa rồi, vào năm 2000 đã bị sáp nhập vào một bệnh viện khác. Bệnh viện này nằm ở Lôi Châu, nếu anh muốn kiểm tra bệnh án của bệnh viện này thì phải đến Lôi Châu một chuyến.”

*** Hết chương 40