Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 36: Thần khúc (1)




Khi Hàn Dung đang chào tạm biệt tổ trọng án thì một người bất ngờ xuất hiện.

“Sư phụ?” Lăng Phong tiễn Hàn Dung ra tới cổng Cục cảnh sát thì thấy một cái đầu trọc, nhìn còn sáng lóa hơn cả ánh hoàng hôn.

Hòa Trần mặc một bộ tăng y màu trắng, đi giày rơm, cõng một cái sọt tre, miệng sọt được một mảnh vải bố màu lam che lại. Nguyên Phi lặng lẽ đi đến gần, vén miếng vải kia lên nhòm vào, một lát sau mới hỏi: “Đại sư, sao thầy lại cõng con mèo đen này?”

“Đây không phải mèo, là chủ nợ của thầy.” Hòa Trần chắp tay trước ngực, mỉm cười với mọi người, khuôn mặt trắng bóc như có thêm chức năng phản quang, nhìn giống Bồ Tát được thánh quang bao phủ. Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, giải thích: “Nghe nói con mèo này là ân nhân cứu mạng của sư phụ tôi ở kiếp trước.”

Hòa Trần trừng mắt, trách mắng: “Mèo cái gì mà mèo? Đây là tiểu sư thúc của con! Còn không chào hỏi đi?”

Lăng Phong bất đắc dĩ nói với sọt tre: “Tiểu sư thúc, buổi chiều tốt lành.”

Con mèo trong sọt tre không hề có động tĩnh.

“Đây hẳn là cả một câu chuyện…” Nguyên Phi xúc động bùi ngùi.

“Sư phụ, thầy tới Cục cảnh sát làm gì? Đang dẫn tiểu sư thúc đi dạo à?”

“Thầy tới là vì muốn nói với con, lần trước nghĩ vẫn còn thiếu. ‘Vãng Sinh Lục’ không phải là đồ vật địa phương mà được truyền vào từ ngoại quốc, hình như là nhờ những người hâm mộ cuồng nhiệt của ‘thần khúc’ nào đó làm. Thầy không biết tin tức này có hữu ích đối với con hay không, vừa lúc tiểu sư thúc ăn bữa chiều xong, thầy xuống núi một chuyến.” Hòa Trần khom lưng chào bọn họ rồi quay người rời đi.

Quý Diên vẫn còn đang tăng ca ở bệnh viện, Hàn Dung ôm Sách Gia về nhà một mình. Vị trí địa lý của Cục cảnh sát rất tốt, gần con kênh đào bao quanh thành phố, phong cảnh hợp lòng người. Hoàng hôn làm cho mặt nước thêm lóng lánh, nhiễm một tầng màu sắc của lá phong. Hàn Dung vô thức dừng lại ngắm nghía, cách đó không xa là một hình bóng quen thuộc, cũng đang nghỉ chân ngắm cảnh. Một cái đầu trọc lốc cõng sọt tre đậy vải, lần này lộ ra thêm nửa cái đầu mèo, đôi mắt tròn vo đang tò mò đánh giá thế giới bên ngoài.

Hàn Dung nói đùa: “Đại sư, người xuất gia như thầy là người không có ‘ngũ uẩn*’, sao còn học người phàm nuôi thêm mèo?”

(*Ngũ uẩn: thuật ngữ trong Phật giáo chỉ năm thứ: sắc, thụ, tưởng, hành, thức)

Hòa Trần cười nói: “Vậy thí chủ có từng nghĩ người hay nói câu ‘mọi người đều say riêng ta tỉnh’ thường được nghe từ một tên tửu quỷ không?”

“Thầy cảm thấy tôi là tửu quỷ kia sao?”

Hòa Trần chỉ cười không nói.

Ngoại hình của vị hòa thượng này rất anh tuấn trẻ trung, nhưng thần thần bí bí, làm người khác không nhịn được muốn vạch trần bộ mặt thật.

“Tôi xem trên mạng có không ít người khen ngôi chùa của thầy đoán chữ rất linh, bây giờ đại sư có thể xem cho tôi một quẻ không?”

“Thí chủ muốn xem chữ nào?”

Hàn Dung dùng mũi chân vẽ trên mặt đất một chữ “say”.

Hòa Trần cẩn thận quan sát một lúc, hỏi: “Thí chủ muốn hỏi chuyện gì?”

Hàn Dung bỗng muốn làm khó dễ đối phương, hỏi ngược lại: “Đại sư có đoán được tôi muốn hỏi chuyện gì không?”

Hòa Trần mỉm cười: “Hiện tại thí chủ đang rất mơ màng, giống như một người uống say, không phân biệt rõ được đâu là thực đâu là ảo. Thí chủ muốn biết rốt cuộc cái gì mới là thật, cái gì mới là giả.”

Hàn Dung khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy đại sư cho rằng cái gì là thật, cái gì là giả?”

Hòa Trần đáp: “Vậy thì, câu ‘mọi người đều say riêng ta tỉnh’ là lời của một người vừa uống say sẽ nói sao?”

“Đại sư muốn nói là những gì tồn tại xung quanh tôi đều là sự thật, chỉ có tôi đang ở trong mộng thôi sao?”

Hòa Trần chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

“Đại sư, đoán chữ là để cầu một sự bình yên trong lòng. Thầy nói một nửa giữ lại một nửa càng làm lòng tôi bất ổn, không tốt lắm đâu.”

Hòa Trần cõng sọt tre bước đi, khuôn mặt trẻ tuổi không hợp với câu nói trải đời, như xuyên được qua thiên sơn vạn thủy, “Thay vì tìm kiếm sự bình yên trong tâm, chi bằng tự hỏi lại tâm mình xem, có thực sự nguyện ý tỉnh lại từ trong mộng hay không.”

“Hàn ca, sao anh quay lại rồi?” Nguyên Phi đang kéo vòi nước ra rửa xe, ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Dung đang ôm Sách Gia đi tới, sắc mặt bất thiện, “Mau đi hỏi xem có đồng chí nữ nào trong Cục mấy cậu làm mất mèo không.”

“Anh nói đùa à? Đây là mèo của anh mà?” Đinh Đinh đang cùng Bạch Tâm Hoài đi ra. Bạch Tâm Hoài âm thầm quan sát một phen, nhỏ giọng nói: “Cậu ta thay đổi rồi.”

*

“Hàn Dung phát bệnh á?” Lăng Phong đang ngồi trên bàn cắm mặt viết báo cáo phân tích vụ án, kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Anh con mẹ nó thuận mồm nói một câu, vậy mà anh ta phân liệt luôn?”

Nguyên Phi nói: “Hàn ca đang ồn ào đòi dán thông báo tìm mèo, nói là mình nhặt được, muốn trả mèo về cho chính chủ.”

Đinh Đinh hỏi: “Lão đại, chúng ta phải làm sao bây giờ? Gọi điện thoại bảo Quý Diên tới đón người về hả?”

“Từ từ.” Lăng Phong bấm in tài liệu, “Chúng ta tìm được trong phòng của Lý Nguyệt Nhiên có bản viết tay của ‘Vãng Sinh Lục’, tìm được trong phòng hóa học thí nghiệm của Lục Kỳ một bản viết tay của ‘Vãng Sinh Lục’, trong máy tính của Tần Giai Đống lịch sử tìm kiếm về ‘Vãng Sinh Lục’. Mà trong danh sách mượn đọc ‘Vãng Sinh Lục’ ở thành phố Vũ Châu không có tên của bọn họ, mấy đứa nói xem, là ai đã truyền tư liệu này tới cho bọn họ?”

Đinh Đinh: “Anh nghi ngờ Cát Gia Kỳ và bọn họ có liên hệ?”

“Dã Hỏa vẫn đang trông chừng tên tác giả kia, nhưng trước sau không có tin tức gì. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.” Lăng Phong gom hết toàn bộ phần nội dung vụ án đầu tiên của “Manh Thám” có đề cập tới mười tám tầng địa ngục vừa in ra, bấm lại thành tập, “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế được? Người vừa viết phần nhân côn chiên dầu xong thì vừa vặn ở hiện thực xảy ra một vụ án thi thể chiên dầu, vẫn phải gọi Hàn đại sư tới nghiên cứu thêm về mặt tâm lý của bộ truyện này đi.”

Đinh Đinh: “Anh muốn đưa cái này cho anh ta xem là bởi vì anh ta đang chính là A Độ Thập Tam nên có thể phân tích ra được mục đích thực sự của A Độ Thập Tam khi viết như vậy? Có được lấy cảm hứng từ thực tế hay không?”

Lăng Phong gật đầu, lại nghe Đinh Đinh nói: “Nhưng mà lão đại, nội dung tiểu thuyết cập nhật trước, vụ án xảy ra sau.”

“Không sai.” Lăng Phong nói, “Anh muốn Hàn Dung phân tích vì sao mỗi lần Cát Gia Kỳ cập nhật chương mới, mấy ngày sau xảy ra ngay một vụ án mạng tương tự.”

Lăng Phong đưa tập giấy cho Hàn Dung đang ngồi trong phòng họp, hỏi: “Anh có ấn tượng gì với bản thảo này không?”

Cậu ta vốn định để cho Hàn Dung đang tự nhận là A Độ Thập Tam tiến hành phân tích tâm lý của tác giả thực sự là Cát Gia Kỳ, nào ngờ vẻ mặt đối phương mờ mịt hỏi: “Đây là cái gì?”

“Anh không có ấn tượng gì à?”

Hàn Dung lắc đầu, đọc qua một lượt.

“Lasciate ogne speranza, voi ch’intrate.” Hàn Dung bỗng đọc một câu tiếng Ý.

Lăng Phong lập tức hỏi: “Sao vậy? Câu này có gì không đúng à?”

Hàn Dung nói: “Phần mở đầu của bản thảo này tốn rất nhiều giấy mực viết về một vị linh mục người Ý. Mỗi lần ông ta nghe giáo đồ sám hối xong đều sẽ ôn hòa an ủi bọn họ rằng ‘thượng đế tha thứ cho con’, nhưng khi đối phương chuẩn bị rời khỏi giáo đường, ông sẽ nhìn theo bóng lưng bọn họ, nói câu ‘Lasciate ogne speranza, voi ch’intrate’. Từ đó có thể nhìn ra, ông ta là một linh mục giả, chính ông ta cũng chẳng tin tưởng thượng đế. Không bao lâu sau, ở trấn nhỏ yên bình xảy ra vụ án giết người đầu tiên, sau đó là vụ thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm… Toàn bộ người dân của trấn sống trong sợ hãi. Thị trưởng đã mời vị ‘manh thám’ truyền kỳ trong giới điều tra tới, người này từng bước truy tung, cuối cùng tra được tất cả những hung thủ đều có liên quan đến vị linh mục kia. Tất cả bọn họ đều đã từng tới giáo đường của vị linh mục kia sám hối.”

“Trong tiểu thuyết này, tần suất xuất hiện câu ‘Lasciate ogne speranza, voi ch’intrate’ rất cao.”

Đinh Đinh: “Chứng minh được điều gì?”

Hàn Dung đáp: “Mỗi ngày thức dậy cậu nói với gương một câu ‘mình thật đẹp trai’, dần dần cậu sẽ càng thấy mình đẹp trai thật, giống như là đang ‘tự mình thôi miên’, là một kiểu ám chỉ tâm lý.”

“Câu ‘Lasciate ogne speranza, voi ch’intrate’ xuất hiện nhiều trong văn bản, phiên dịch sang tiếng Trung chính là ‘bước qua cánh cửa này, hãy từ bỏ tất cả hy vọng’.

Hàn Dung ném tập giấy lên bàn, vừa vuốt ve đầu của Sách Gia vừa nói: “Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là quyển tiểu thuyết hắc ám chứa đầy năng lượng tiêu cực. Tác giả hẳn là đã nghiên cứu rất nhiều về tâm lý học, cố ý ám chỉ hoặc thôi miên những người đọc có vấn đề về tâm lý và tinh thần. Ví dụ như cậu đang mắc bệnh trầm cảm nhẹ, chưa tới mức độ được yêu cầu nhập viện trị liệu, tạm thời không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, nhưng sau khi cậu bị quyển tiểu thuyết này thôi miên, rất nhanh cậu sẽ tự sát.”

“Ngôn ngữ và chữ viết có một sức mạnh rất lớn, có thể làm phấn chấn lòng người, cũng có thể làm một cây đao giết người.”

“Tra được rồi!” Nguyên Phi ngẩng mặt lên từ màn hình máy tính, “Câu ‘Lasciate ogne speranza, voi ch’intrate’ này có xuất xứ từ bài thần khúc mang tên ‘Cánh Cửa Địa Ngục’.”

Mấy cái đầu ngó vào nhìn màn hình máy tính, đang ở giao diện công cụ tìm kiếm, có nguyên văn và bản dịch.

[Cánh Cửa Địa Ngục]

Per me si va ne la città dolente,

per me si va ne l’etterno dolore,

per me si va tra la perduta gente.

Giustizia mosse il mio alto fattore,

fecemi la divina podestate, la somma sapenza e ‘l primo amore.

Dinanzi a me non fuor cose createse non etterne, e io etterno duro.

Lasciate ogne speranza, voi ch’intrate

Thông qua ta, tiến vào thành trì thống khổ,

Thông qua ta, tiến vào hố sâu của nỗi đau vĩnh viễn,

Thông qua ta, tiến vào cùng bầy người vạn kiếp bất phục.

Chính nghĩa thúc đẩy Chúa Sáng Thế,

Uy lực thần linh, trí tuệ tối cao và lòng từ bi vô thường, ba thứ này đã tạo ra ta.

Đi qua ta, không có gì khác ngoài sự bất tử trường tồn,

Mà ta cũng muôn đời bất hủ.

Vứt bỏ hết tất cả đi, những người muốn tiến vào.

(Dịch bởi chị google, editor chỉnh sửa lại sương sương cho dễ hiểu hơn)

“Lúc nãy có phải sư phụ tôi đã nói ‘Vãng Sinh Lục’ là sản phẩm của một đám phần tử cực đoan người nước ngoài không?”

“Đúng vậy.” Đinh Đinh gật đầu, cầm tư liệu lên đọc, “Cát Gia Kỳ tốt nghiệp khoa tâm lý của đại học Y, trong thời gian theo học ở trường, nhân phẩm và thành tích xuất sắc, cũng tích cực tham gia các loại hoạt động công ích.”

Nguyên Phi không hổ là người cung cấp thông tin, có tài khoản moi được tin tình báo từ khắp mọi nơi. Cậu ta đăng nhập vào một diễn đàn, trên công cụ tìm kiếm gõ từ khóa “Cát Gia Kỳ” và “thần khúc”, có kết quả hiện ra.

Nguyên Phi: “Hồi còn học đại học Cát Gia Kỳ đã từng viết một bài luận văn về ‘thần khúc’, đứng nhìn vấn đề ở góc độ tâm lý học chuyên nghiệp, ý tưởng sáng tạo độc đáo, còn được đăng tải trên một tạp chí học thuật nước ngoài.” Cậu ta bấm tiếp vào một đường link, hiện ra giao diện tiếng Anh.

“Cái này viết gì đây?”

Nhìn nhau qua lại.

Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, “Đừng nhìn anh, hồi đại học ngoại trừ môn chuyên ngành điều tra ra thì những môn khác anh vừa đủ điểm qua môn.”

Nguyên Phi nhún vai, “Môn nào của em cũng được A, trừ ngoại ngữ.”

Hàn Dung đang ngồi ở sô pha chơi với Sách Gia trò “bay lên nào nhảy cao nào”, trông rất vui vẻ.

Có vẻ không còn ai tới cứu trợ nữa, Bạch Tâm Hoài đặt ống nghiệm xuống, đi qua nhìn màn hình, nhàn nhạt nói: “Tiêu đề của bài luận văn là ‘Đi qua cánh cửa địa ngục, người bình thường và kẻ điên’. Nội dung cơ bản nói về khả năng ‘mở ra cánh cửa tội ác dẫn xuống địa ngục, biến một người bình thường thành kẻ điên’ và ‘đóng lại cánh cửa địa ngục, chữa lành cho một kẻ điên’. Tác giả luận văn đưa ra một phương pháp trị liệu khá độc đáo, đó là liệu pháp từ ngữ, sử dụng từ ngữ để tiến hành thôi miên và trị liệu, tương tự như liệu pháp dùng âm nhạc.”

*** Hết chương 36