Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 34: Mèo (2)




Rốt cuộc là mối quan hệ không bình thường như thế nào, lại phải dựa vào Đinh Đinh và Nguyên Phi tiếp tục đi lấy khẩu cung, điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân.

“Hai cậu đi kiểm tra trước đi, anh và Hàn Dung tiếp tục nghiên cứu video giám sát.”

“Yes, sir!”

Lúc này, một đồng nghiệp của tổ chống ma túy gõ cửa, thò đầu vào hỏi: “Sư tỷ, bây giờ chị có đang bận không?”

“Làm sao?”

“Đồng nghiệp bên phòng xét nghiệm có việc phải đi ra ngoài mất rồi, có một tờ đơn cần kiểm tra, lãnh đạo yêu cầu báo cáo gấp. Chị qua giúp em được không?”

Bạch Tâm Hoài không nói gì, chỉ nhìn sang Lăng Phong, người đang mải mê xem video giám sát. Vị đồng nghiệp kia hiểu ra, nói với Lăng Phong: “Đội trưởng Lăng, cho tôi mượn chị Bạch một lúc đi. Có báo cáo xét nghiệm lập tức trả lại cho anh.”

Lăng Phong phất tay với Bạch Tâm Hoài, “Đi đi đi đi. Bảo một tiến sĩ như chị ngồi đây xem ‘PPT’ đúng là làm khó chị mà.”

Hàn Dung nhìn theo bóng lưng Bạch Tâm Hoài rời đi cùng đồng nghiệp bên tổ chống ma túy, tò mò hỏi: “Chị Bạch rốt cuộc là học chuyên ngành gì thế? Sao giống hệt một viên gạch vậy? Chuyển tới chỗ nào cũng được.”

Lăng Phong chỉ về phía máy tính, nhướng mày nói: “Ở trong hệ thống quản lý có thông tin của cô ấy, anh tra thử là biết.” Cậu ta quay sang tiếp tục xem video, không có phát hiện gì mới, xem thêm một lúc nữa bỗng nhiên bàng quang lên tiếng kháng nghị, đành phải đứng dậy ra ngoài đi toilet.

Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Một câu nói đùa tra trong hệ thống của Lăng Phong bị Hàn Dung ghi nhớ trong lòng, nhưng cậu không muốn xem hồ sơ của Bạch Tâm Hoài mà là hồ sơ của chính mình.

Cảnh trong mơ đến tột cùng là có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, chỉ cần mở hệ thống ra, gõ tên mình vào, ấn phím Enter, ba bước như thế thôi là đã có được đáp án. Nhưng nếu đáp án nhận được bất ngờ ngoài dự kiến thì mình nên làm thế nào? Trong lòng Hàn Dung giao chiến một hồi, cuối cùng, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, anh đứng dậy, ngồi vào trước máy tính của Lăng Phong, di chuyển con chuột.

[Mời bạn nhập mật mã người dùng.]

“Shit!” Hàn Dung thấp giọng chửi một câu. Bảo sao tên Lăng Đầu Trọc kia lại hào phóng bảo anh đi tra hệ thống, tâm địa xấu xa!

Ở hành lang có tiếng bước chân truyền đến, Hàn Dung ngồi về lại vị trí ban đầu, Lăng Phong đẩy cửa đi vào, hỏi: “Có phát hiện được gì không?”

“Tạm thời không.”

Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh, lại tập trung tinh thần theo dõi. Hàn Dung làm bộ lơ đãng hỏi: “Cảnh sát Lăng, lần trước cậu vô tình nhắc tới chuyện hồi còn ở đại học của tôi, trước kia chúng ta từng gặp qua nhau à?”

Lăng Phong có vẻ không ngờ Hàn Dung lại hỏi như vậy, nhíu mày, bộ dạng như thể đang giơ một con dao lên chuẩn bị bổ quả dưa hấu, “Chúng ta…”

Reng reng reng —–

Tiếng chuông điện thoại bàn chói tai vang lên, cắt ngang lời Lăng Phong. Cậu ta ra nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của Đinh Đinh: “Lão đại, tra được rồi! Cường Thịt Heo và Lâm Thấm là tình nhân! Lâm Thấm ngoại tình!”

Nguyên Phi chen vào: “Em cảm thấy khả năng phạm tội của Tần Giai Đống ngày càng cao. Vì Cường Thịt Heo và mẹ kế của mình dan díu với nhau nên cậu ta quyết định hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng, giết hết cả đôi gian phu dâm phụ!”

Lăng Phong hỏi: “Hai đứa có bằng chứng gì chứng minh bọn họ dan díu với nhau không?”

Đinh Đinh: “Cường Thịt Heo là người goá vợ, ở trong phòng ông ta em tìm được một cái áo mưa! Buổi tối trước hôm bị hại một ngày, Lâm Thấm sau khi tan ca đêm về nhà, trong tay xách theo một túi đồ mua ở siêu thị, trong đó có loại áo mưa này!”

Nguyên Phi: “Bọn em đã hỏi siêu thị kia, loại áo mưa này đã hết hàng rồi, từ lâu bọn họ đã không bổ sung hàng nữa.”

“Vậy thì cũng có thể chỉ là trùng hợp. Cường Thịt Heo mua ở siêu thị đó từ trước thì sao? Cái này không thể làm chứng cứ trực tiếp chứng minh hai người bọn họ có quan hệ được.”

Đinh Đinh nói: “Em biết ngay anh sẽ nói như vậy! Bọn em còn tìm được ở trong tủ quần áo của Cường Thịt Heo có đồ của phụ nữ, đã lấy mang về làm bằng chứng cần xét nghiệm, thử xem có phát hiện dấu vân tay của Lâm Thấm hay không!”

Lăng Phong: “Hai đứa mang đồ về, sau đó đi kiểm tra tài khoản mạng xã hội của tên lừa đảo Trương Phiến Tử kia nữa, nếu tra được anh ta có quan hệ với Tần Giai Đống thì lập tức làm theo thủ tục, gọi Tần Giai Đống tới đi.”

“Yes, sir!”

Lăng Phong cúp điện thoại, nói: “Đinh Đinh tới nhà Cường Thịt Heo cầm một ít vật chứng về, tôi phải sang phòng xét nghiệm một chuyến, bảo bọn họ sắp xếp người kiểm tra vật chứng của chúng ta trước. Dạo này chính phủ giảm biên chế, chỗ nào cũng thiếu người, không biết bao giờ mới ổn định lại được! Chậm một bước thôi đã bị tổ khác nhanh chân chiếm trước!”

Hàn Dung: “Vậy xem ra không còn việc gì cho tôi nữa rồi. Tôi đi về đây.”

Lăng Phong: “Hẹn gặp lại. Có gì tôi sẽ liên hệ với anh qua wechat.”

*

Hàn Dung mở cửa nhà ra, một mùi hương thơm lừng xộc vào mũi, bụng vô thức reo lên vài tiếng “ọt ọt”. Anh thay giày đi vào nhà, Quý Diên đang mặc cái tạp dề Peppa Pig, đưa lưng về phía cửa, bận rộn nấu cơm.

Hàn Dung hỏi: “Sáng nay kết quả kiểm tra sức khỏe của Conan thế nào?”

“Cơ bản đều bình thường, chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng.” Quý Diên đáp, “Rửa tay đi rồi ăn cơm. Conan đang chơi trong phòng, ăn cơm xong rồi lại ôm nó.”

“Anh không ôm nó, chỉ nhìn thử thôi.” Hàn Dung vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ, “Lúc sáng sau khi hai người ra ngoài, anh bỗng nghĩ cái tên Conan này không may mắn cho lắm, đi tới đâu có người chết tới đó. Bây giờ đã đủ hỗn loạn rồi, vẫn nên tránh gây thêm vài vụ án nữa, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được tên gì hay.”

Hàn Dung mở cửa phòng ngủ ra, nhìn vào bên trong, bỗng chốc cứng đờ, sâu sắc cảm nhận được cảm giác “băng và lửa chạm nhau của đội phá dỡ công trình” mang lại.

Gối đầu bị ném xuống nền, bông trong ruột bay tán loạn tá lả như tuyết trắng. Tủ đầu giường đổ sập xuống, đèn ngủ vỡ toang. Bàn ghế, quần áo nằm tứ tung trên sàn, còn kẻ gây chuyện vẫn chưa biết mệt là gì, nhảy nhót tạo dấu chân bên trên cái gối.

Cảm giác đầu tiên của Hàn Dung là cả người như rơi vào hầm băng, cơ thể đông cứng, sau đó toàn bộ máu trong người xông thẳng lên đỉnh đầu, đến tóc cũng dựng ngược.

“What are you doing now!!!???” Hàn Dung rống lên.

Conan bị bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Hàn Dung mắt đối mắt, ba giây sau, người ngoài cửa thua cuộc trước.

“Phục mày rồi!” Hàn Dung đỡ trán, “Tao nhặt được một con Husky sao? Thực ra mày không phải là mèo, là một con mèo thành tinh đúng không?!”

Conan nhìn thấy Hàn Dung, phấn khởi chạy tới, bỏ qua miếng ga trải giường đang chơi, meo meo xông tới ôm chân anh, như thể muốn được bế. Hàn Dung đã vứt lời dặn dò của Quý Diên đến tận Siberia, cúi người ôm Conan lên, xoa xoa đầu nó, nói: “Từ nay gọi mày là Sách Gia (phá nhà) đi! Một tên nhóc nghịch ngợm, sao lại giống hệt tao hồi nhỏ vậy hả?”

“Ăn cơm thôi.” Quý Diên gọi, “Ăn trước đi, không cần đợi em, em dọn dẹp chỗ này đã.” Hắn thấy Hàn Dung đang ôm Sách Gia, hơi nhíu mày, cuối cùng thở dài nói: “Bảo anh đừng có ôm nó rồi. Nó vừa mới tiêm phòng, dễ rụng lông, lát nữa lại dính sang người anh, ăn phải lông vào anh lại đau bụng.”

Quý Diên không thích nói nhiều, đa số thời gian chỉ ngồi yên tĩnh, nhưng riêng những chuyện liên quan đến Hàn Dung là hắn có thể lải nhải phàn nàn dặn dò hồi lâu. Hàn Dung rất hưởng thụ, không hề cảm thấy bực bội. Dáng vẻ hiền thục đảm đang khi ở nhà này của Quý Diên rất giống mẹ của Hàn Dung.

Hàn Dung đi qua, giơ Sách Gia lên cao, dụi dụi râu nó lên mặt Quý Diên, khóe mắt cong cong nở nụ cười.

Quý Diên tuy không biết anh đang vui vẻ vì lý do gì nhưng cũng hơi nâng khóe miệng.

Hàn Dung hôn lên môi đối phương một cái, còn hơi cắn nhẹ, để lại dấu răng mờ, sau đó quay người đi ra phòng khách.

Anh nghĩ: hiện tại mình có thể kiểm soát được tần suất phát bệnh, nuôi một con mèo hoạt bát, có một người yêu thâm tình, chẳng còn gì chưa thỏa mãn, hà tất phải rối rắm với những quá khứ đã bị lãng quên làm gì?

Hàn Dung vừa định ngồi xuống ăn cơm thì chuông cửa vang lên. Quý Diên đang dọn dẹp trong phòng ngủ, không ra mở được, vì vậy công việc tự động tới tay Hàn Dung.

“Tới đây!” Anh hô lên, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lăng Phong có tin tức mới nhanh vậy nhỉ?”

Mở cửa ra, nhìn thấy người bên ngoài, Hàn Dung ngây ngẩn, khóe miệng tươi cười vô thức hạ xuống.

Ở ngoài cửa, Trần Sanh vẫn đẹp trai anh tuấn như một con chim khổng tước, gã ngẩng đầu lên, nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

So sánh với cảm xúc của Trần Sanh, Hàn Dung lạnh nhạt hơn nhiều, không cần suy nghĩ, lập tức hạ lệnh trục khách, “Tôi cảm thấy chúng ta chẳng còn gì để nói cả.”

Lời Hàn Dung nói như một mũi dao đâm vào lòng Trần Sanh, gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau xót, sắc mặt trắng bệch. Qua một lúc, gã siết chặt nắm tay, giọng khàn khàn: “Nếu anh nói, từ trước tới nay anh chưa từng phản bội em, em có tin không?”

Hàn Dung mở miệng muốn nói “không tin” nhưng lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào, đổi thành ngậm miệng trầm mặc.

Trần Sanh còn muốn nói gì đó thì thấy Quý Diên đi từ phòng ngủ ra, đang nhìn chằm chằm bọn họ. Gã nhỏ giọng nói với Hàn Dung: “Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, em đi cùng anh đi.”

Hàn Dung nhíu mày: “Có gì khó nói? Anh muốn nói với tôi cái gì?”

“Có người ngoài ở đây, không tiện nói.” Trần Sanh kiên trì.

“Giấm dùng hết rồi, em đi siêu thị mua chai khác.” Quý Diên giả vờ không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, ra chỗ huyền quan thay giày, lúc đi ngang qua Hàn Dung, hắn ôm Sách Gia ở trong ngực anh ra, thần sắc bình tĩnh nói: “Tiện đường đưa nó đi dạo luôn.”

*** Hết chương 34