Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 32: Mẹ con (3)




Đinh Đinh cầm báo cáo khám nghiệm tử thi, nói: “Nhưng mà không tìm ra được dấu vân tay của Lục Kỳ trên thi thể của Lai Phượng Hà.”

“Lúc mấy cậu đi rồi tôi đã kiểm tra lại quần áo của Lai Phượng Hà một lần nữa.” Bạch Tâm Hoài đưa tới thêm một bản báo cáo, “Ở khăn tay của bà ấy tôi tìm được một lượng thuốc PCP. Đây là một loại thuốc gây ảo giác cực mạnh, thường dùng làm thuốc gây mê trong thú y, nếu dùng trên người thì không khác gì thuốc độc, còn được gọi là thuốc thiên thần. Một lượng PCP vừa đủ có thể khiến người đó có xu hướng bạo lực, không kiểm soát được bản thân mình.”

“Từ từ đã.” Đinh Đinh cầm hồ sơ của Lục Kỳ lên, “Lục Kỳ là thành viên của một Viện Hóa học ở nước ngoài.”

Nguyên Phi “hả” một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Chuyên gia chế độc à?”

Bạch Tâm Hoài: “Không loại trừ khả năng cô ta dùng thuốc tự chế.”

“Chậc chậc…” Nguyên Phi lắc đầu, “Nếu cuối cùng vẫn không tìm được chứng cứ thì chúng ta có cần chuyển cô ta cho tổ chống ma túy không?”

Ánh mắt Đinh Đinh trông mong nhìn Lăng Phong, “Lão đại, lại nhường cơ hội lập công cho người ta tiếp à?”

Lăng Phong bất đắc dĩ, “Giờ làm gì còn cách gì nữa? Mau gọi điện cho anh em bên tổ chống ma túy đi, nói là nhận được tin báo của nhân dân, nghi ngờ Viện hóa học W đang chứa hàng cấm, bảo họ kiểm tra cả Lục Kỳ, một khi điều tra ra cô ta tự chế PCP thì dẫn đến tổ trọng án thẩm vấn.”

Hàn Dung: “Không loại trừ khả năng Lục Diễm gánh tội thay cho Lục Kỳ, một mực tự nhận mình giết người, không có liên quan tới Lục Kỳ. Vụ án này mấy cậu tra nốt đi, tôi về nghỉ ngơi đây.”

Cả cơ thể và tinh thần của Hàn Dung bỗng nhiên rơi vào trạng thái mệt mỏi, bỏ lại câu chào rồi rời khỏi Cục cảnh sát. Quý Diên đi theo đằng sau, gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh như băng của đối phương.

“Bác sĩ, anh đột nhiên nghĩ tới hai câu nói.” Hàn Dung mở miệng, trong ánh mắt không hề có một tia vui vẻ, “Câu đầu tiên là thứ đáng thương nhất trong thiên hạ chính là trái tim của người làm cha mẹ. Câu thứ hai là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”

Quý Duyên yên lặng nghe, không nói gì, cũng không phát biểu ý kiến. Hắn biết lúc này bất kỳ câu an ủi nào cũng vô ích.

Hắn biết chuyện của Lục Diễm đã làm Hàn Dung nhớ đến mẹ của mình, một người có thể vì con mà nguyện ý dâng lên cả sinh mạng.

“Dùng PCP quá liều sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, dẫn tới tinh thần phân liệt, dùng trong thời gian dài có thể mắc bệnh tâm thần. Lục Kỳ biết trên đời này không có ai yêu cô ta hơn Lục Diễm, tương tự, cô ta cũng cố chấp cho rằng trên đời này không có ai yêu Lục Diễm bằng cô ta.”

“Nhưng mà…” Hàn Dung hít sâu một hơi, “Bọn họ không nên làm vấy bẩn tình thương của mẹ như vậy.”

“Tình thương của mẹ là thứ vĩ đại nhất trên đời này, là tình yêu thuần khiết nhất, thần thánh nhất.”

“Không cho phép bất kỳ ai xâm phạm!”

Hàn Dung dừng lại, trong đôi mắt đào hoa dâng lên một tầng nước, “Nhưng mà… nhìn thấy bộ dạng Lục Diễm miễn cưỡng cười vui vẻ bên Lục Kỳ, anh có hơi hâm mộ.”

“Người yêu anh nhất trên đời này đã không còn nữa rồi.”

Quý Diên kéo Hàn Dung vào lòng, muốn dùng cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho đối phương.

“Trên đời này mẹ là tốt nhất, trẻ con không có mẹ như cây không có gốc. Bài hát này anh đã thuộc lòng từ khi còn nhỏ, nhưng đến tận khi mẹ không còn nữa anh mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của nó.”

“Thật sự đau quá…”

Giống như một cái cây đột nhiên bị mất gốc, thân cây trôi nổi trong nước.

“Còn có em mà.” Giọng Quý Diên vang lên chắc nịch, trấn an người trong ngực mình, “Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”

Hàn Dung nói: “Thực ra thỉnh thoảng ngẫm lại, sự cố chấp đòi hỏi cảm giác an toàn khi ở bên cạnh người yêu cũng là một loại hình bệnh tâm thần, bởi vì luôn lo lắng đối phương sẽ rời khỏi mình trước.”

Trả lời anh là vòng tay ôm chặt hơn của Quý Diên.

*

Trở lại chung cư đã là tối muộn, bác sĩ Quý hiền lương thục đức chui vào phòng bếp chuẩn bị cho tiểu tâm can của mình một cốc sữa bò ấm. Hàn Dung lấy đồ đi tắm, vô tình liếc thấy trên giá có mấy cuốn sách tâm lý học như: “Thiên tài và kẻ điên cách nhau bởi một ranh giới mỏng manh”, “Kiểm tra loại bệnh tâm thần của bạn”, “Hội chứng Stockholm”, “Chứng hoang tưởng cố chấp”, “Bị một kẻ điên quấn lấy thì phải làm thế nào?”…

Quý Diên ở bên ngoài đợi một lúc mà không thấy Hàn Dung đi ra, hắn bưng sữa bò vào phòng. Trên tay Hàn Dung đang cầm quyển “Hội chứng Stockholm”, cúi đầu chăm chú đọc, nghe thấy tiếng bước chân tới gần mới ngẩng lên, cười tủm tỉm giơ quyển sách trên tay, “Mấy quyển này anh mua lúc đang phát bệnh phải không? Em nói xem có phải là chính anh cũng cảm nhận được mình không bình thường nên mua sách về tự nghiên cứu? Người ta hay nói nhiều khi bác sĩ cũng không chữa được bệnh cho mình, nhưng thật ra anh đã thấy trên tin tức có rất nhiều người tự chữa cho mình thành công. Bác sĩ, em nói xem bệnh nhân tâm thần có thể tự chữa khỏi cho chính mình không?”

Quý Diên không trực tiếp trả lời câu hỏi mà hỏi lại: “Cậu ta đắm chìm vào thế giới do mình tự gây dựng lên, làm một người bình thường trong thế giới đó, có được xem như là chữa khỏi không?”

Hàn Dung nhún vai, nhét sách lại lên giá, mỉm cười: “Ý của em là khi nào trở thành người đang đứng ngoài nhìn thế giới này, thì mới được coi là chữa khỏi?”

Quý Diên nghiêng đầu ho khan vài tiếng, nói: “Ra uống sữa đi, xem mấy cái đó nhiều không tốt cho tâm trạng.”

“Ừ.”

Hàn Dung dựa vào đầu giường, mở app Tấn Giang Văn Học Thành, tiểu thuyết của A Độ Thập Tam vẫn chưa được giải khóa, cũng may điện thoại có chức năng lưu lại nội dung cũ. Anh đọc “Manh Thám” lại một lượt, có lẽ là do hiệu quả của cốc sữa bò ấm kia, Hàn Dung càng xem càng buồn ngủ, dòng chữ nhỏ trên màn hình như đang nhảy múa rồi mờ dần đi, không bao lâu sau, mí mắt sụp xuống, chìm vào giấc ngủ.

Hàn Dung lại mơ thấy tòa cung điện ký ức khổng lồ kia. Hành lang gấp khúc ngoằn ngoèo, rất nhiều phòng, cửa phòng đóng chặt. Anh đi lên từng tầng, dừng lại ở tầng 20, nhìn thấy một chiếc khóa bằng sắt rỉ sét treo trên một cánh cửa.

Hàn Dung nhếch miệng cười xấu xa, nâng chân đá một cú gọn gàng xinh đẹp, cánh cửa nặng nề rung động, sau đó đổ “ầm” xuống mặt đất.

Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, Hàn Dung ngây ngẩn.

Đứng trên bục giảng là một nam sinh khoảng chừng 20 tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng và quần jean. Cậu ta sở hữu một đôi mắt cười đào hoa, lúc nhìn người đối diện, ánh mắt luôn đong đầy tình cảm. Đối phương cười với Hàn Dung: “Bạn học này, cậu thích ăn rau chân vịt à?”

Bên dưới cười vang.

Hàn Dung ngẩng đầu nhìn biển lớp: “Lớp 1-3, khoa Hình Trinh”. Vai anh bỗng bị người nào đó đẩy một cái, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Bạn học, cậu đứng đây làm gì?”

Trong lòng Hàn Dung nhảy dựng, chậm rãi quay đầu lại.

Ngoại hình Trần Sanh thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi, khuôn mặt anh tuấn ngập tràn khí tức thanh xuân, đối phương đang cười với Hàn Dung.

“Em đến muộn rồi.” Người trên bục giảng nói.

Trần Sanh phóng cho đối phương một ánh mắt đầy mị lực, “Thầy Hàn, thầy muốn phạt thế nào cũng được, em sẽ ngoan ngoãn chấp nhận.”

“Eo~~~” Bên dưới truyền đến một đợt âm thanh, như thể ai nấy đều hiểu rõ trong lòng.

“Về chỗ ngồi đi.” Người trên bục giảng trừng mắt, cầm phấn lên viết, một dòng chữ ngay ngắn từ từ hiện ra: chia đôi tội phạm.

Một cô gái túm lấy Hàn Dung đang đứng như trời trồng tại chỗ, kéo anh ngồi vào vị trí bên cạnh mình, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng từ khoa khác sang nghe giảng ké đúng không?”

Hàn Dung hỏi: “Người giảng bài là ai vậy?”

“Là học sinh trao đổi ưu tú của đại học XX trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, Hàn Dung, cũng là trợ thủ của giáo sư Mạc đó.”

Hàn Dung trên bục buông phấn viết, xoay người lại, một tay đút túi quần, đĩnh đạc nói: “Khi gặp một vụ án, chuyên gia phác họa chân dung tội phạm sẽ chia vụ án và tội phạm thành hai loại, đó là “kiểu có trật tự” và “kiểu không có trật tự”. Loại hình tội phạm có trật tự thường có chỉ số thông minh cao, đã học qua giáo dục đại học, thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội, còn loại hình không trật tự thì ngược lại… tội phạm biến thái giết người liên hoàn thường có những điểm đặc trưng của loại này, ví dụ như đa số đều có tuổi thơ không hạnh phúc, nhân cách không được phát triển bình thường, hình thành những sở thích méo mó… được rồi, hôm nay bài giảng tới đây thôi, có ai không hiểu muốn đặt câu hỏi thì giơ tay.”

Một sinh viên nữ giơ tay: “Thưa thầy, nghe nói gần đây thầy đã dùng những kĩ năng phân tích tâm lý tội phạm, cùng giáo sư Mạc phá được một bản án cũ, có phải là thật không ạ?”

Hàn Dung mỉm cười với cô gái, giơ ngón trỏ lên chắn ngang môi, nhỏ giọng nói: “Bí mật.”

Chuông hết tiết vang lên, từng nhóm sinh viên lục tục rời khỏi phòng học. Hàn Dung nhìn thấy Trần Sanh đang nóng ruột, hình như đang muốn vọt lên bục giảng ngay lập tức.

Hàn Dung trên bục giảng đang sửa sang lại tài liệu giảng dạy, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Trần Sanh cười nói: “Tới học đó.”

“Bớt đi. Cậu làm gì có hứng thú với mấy cái này.”

“Là tôi sợ vợ mình bị câu đi mất. Nghe nói “trợ giảng Hàn” mỗi ngày đều được nhận bánh kem tình yêu của sinh viên nữ, hâm mộ ghê!”

Hàn Dung lộ ra một biểu cảm đã hiểu, “À, hiểu rồi, lại là vị em họ trong truyền thuyết kia mật báo.”

“Ha ha, anh họ!” Lúc này, ở ngoài cửa xuất hiện một nam sinh thân hình cao lớn, khoảng tầm 1m85, mặc bộ đồ thể thao màu lam, tay trái đang ôm một quả bóng rổ. Đối phương vẫy tay với Hàn Dung, mỉm cười nói: “Chào anh, học trưởng Hàn. Em tự giới thiệu một chút, em tên là Lăng Phong, Phong trong ngọc thụ lâm phong.”

Hàn Dung nhìn qua nhìn lại đánh giá hai người, cười nói: “Hai anh em nhìn không giống nhau chút nào.”

Lăng Phong cười ha ha, “Họ hàng xa cách ba ngàn dặm!”

Hàn Dung cũng cười ha ha, “Em họ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Vừa qua sinh nhật 17 tuổi.”

“Vậy là mới học năm nhất?”

“Vâng ạ!”

Hàn Dung hâm mộ nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”

“Anh cũng đâu có già.”

“Năm nay anh 24 tuổi rồi, còn có một năm nữa là tốt nghiệp.”

“Anh giỏi như vậy, tới trường bọn em làm nghiên cứu sinh đi!”

“Không được. Anh muốn nhập ngũ.”

Thiếu niên Lăng Phong nhìn về phía Trần Sanh, hỏi: “Anh họ, anh thì sao?”

Trần Sanh mỉm cười ôm lấy bả vai Hàn Dung, “Còn phải nói sao? Đương nhiên là phụ xướng phu tùy rồi.”

………

Hàn Dung bị cảm giác lạnh lẽo làm cho bừng tỉnh. Không biết Quý Diên đi đâu, không thấy ở trên giường. Chăn trên người đã rơi hết xuống đất, gió điều hòa vẫn thổi làm anh lạnh đến rùng mình. Cả người Hàn Dung dính dớp mồ hôi, ướt đẫm cả áo ngủ.

Hàn Dung vuốt mặt, sau đó nhắm chặt mắt. Anh không rõ ý nghĩa của giấc mơ này là gì, vì sao lại giống thật như vậy, hay đó chính là sự thật? Mấy năm nay sống ở 717, không có lúc nào là Hàn Dung không phân liệt, những lúc tỉnh táo không phát bệnh không nhiều lắm, cả ngày mơ mơ màng màng, chính bản thân cũng không biết những ký ức kia là đúng hay sai, hay là có ai đã bóp méo kí ức của mình.

Anh đã gặp qua Lăng Phong, vậy vì sao lại quên mất người này?

Lăng Phong lại còn là em họ của Trần Sanh?

Trong khi đó tinh thần của Hàn Dung hoàn toàn bình thường, sao có thể giảng bài về phác họa chân dung tội phạm và phân tích tâm lý tội phạm một cách rõ ràng như vậy?

Đến tột cùng thì mình là ai?

Một cơn đau đầu kéo đến, Hàn Dung có cảm giác mình đã quên rất nhiều chuyện, rất nhiều chi tiết quan trọng.

*** Hết chương 32