Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 30: Mẹ con (1)




Tử thi đang được Bạch Tâm Hoài khám nghiệm tên là Lai Phượng Hà, 40 tuổi, là một “hồng nương” giỏi của một công ty mai mối. Ở thời cổ đại, “hồng nương” chính là bà mối, là kiểu người có thể gặp ở bất cứ đâu. Ở xã hội hiện đại, người làm nghề này ít nhiều có tính kế thừa truyền thống gia đình.

Nhà họ Lai ở Hổ Thành cũng thuộc dạng gia tộc lớn, làm nghề chính là mai mối. Xảy ra chuyện kia, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên không phải là báo cảnh sát mà là che đậy “vụ bê bối” này, bộ phận quan hệ công chúng đã cố gắng làm việc hết sức.

Cũng chính vì nguyên nhân đó mà cảnh sát càng khó phá án. Đầu tiên, bọn họ không chịu làm khám nghiệm tử thi, thời xưa có quan niệm mổ xẻ xác người chết tức là không tôn trọng họ, người già trong nhà không chấp nhận. Thứ hai, để ngăn dư luận biết đến nhiều hơn, ảnh hưởng tới nghề nghiệp của gia tộc, bọn họ phá hủy hết hiện trường vụ án  — Thi thể của Lai Phượng Hà được quản lý phát hiện ở một con ngõ nhỏ bên cạnh công ty mai mối, sau khi báo cáo lên cấp trên, ông ta nhận được chỉ thị dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết ở hiện trường, di chuyển xác chết, tiếp tục làm ăn như bình thường.

24 giờ sau khi vụ án xảy ra, bên trị an xã hội nhận được điện thoại báo án, cảnh sát tới hiện trường xem xét, bước đầu bỏ qua khả năng tự sát, bởi vì quần áo của Lai Phượng Hà vẫn còn sạch sẽ, tiền và đồ vật quý giá vẫn còn nguyên, chỉ có mười ngón tay bị chặt đứt, cảnh sát xin chỉ thị của cấp trên, vụ án này được chuyển đến cho tổ trọng án. Bởi vậy lúc Lăng Phong tiếp quản đã là 72 giờ sau khi vụ án xảy ra, mọi chứng cứ đều bị “tiêu diệt”, gần như không còn lại gì.

Người nhà của nạn nhân có một sự kính trọng kỳ lạ đối với thi thể, bản thân ngập tràn mâu thuẫn, vừa hi vọng cảnh sát có thể nhanh chóng phá án, vừa không muốn cảnh sát khám nghiệm tử thi. Lăng Phong đau đầu nhức óc, gọi người đưa thi thể vào nhà xác bảo quản kỹ lưỡng, tránh cho người nhà lại động chạm thêm vào, ví dụ như rửa mặt chải đầu gì đó. Cũng may sau đó tổ trọng án phá được vụ án của Bàng Đại Hải, người nhà nhìn thấy được chút hi vọng, cuối cùng cũng chịu đồng ý cho pháp y giải phẫu.

Lúc này cách thời điểm xảy ra vụ án đã là một tháng sau, Hàn Dung đọc hồ sơ vụ án, phỉ nhổ một câu: “Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Haiz, lời này chưa bao giờ sai.”

Đinh Đinh đọc tư liệu, “Bởi vì thi thể nạn nhân đã bị nhiều người di chuyển nên pháp y tìm được rất nhiều DNA trên quần áo nạn nhân, có vân tay của khách hàng, có vân tay của đồng nghiệp. Căn cứ vào phác họa chân dung hung thủ bước đầu của anh, ‘bởi vì người chết làm mai mối cho quả phụ nên bị hung thủ chặt ngón tay, chịu hình phạt đày xuống địa ngục’, trải qua sàng lọc, nghi phạm chúng tôi tìm được có hai người. Một người tên là Lý Kỳ, 25 tuổi, là nhân viên mới của công ty, trước khi vụ án xảy ra, vì một khách hàng mà xảy ra mâu thuẫn với nạn nhân. Một người tên là Lục Diễm, 38 tuổi, là khách hàng của nạn nhân khi còn sống.”

Hàn Dung hỏi: “Khách hàng ấy hả?”

“Đúng vậy.” Đinh Đinh gật đầu, “Theo thông tin mà công ty mai mối cung cấp, khoảng ba tháng nay Lai Phượng Hà chỉ có một khách hàng quả phụ mai mối thành công, người đó là Lục Diễm. Chồng của cô ấy hai mươi năm trước đã chết vì tai nạn giao thông, cô ấy sống một mình nuôi một người con gái tên là Lục Kỳ, tháng 6 năm nay, Lục Kỳ đã lấy được thẻ xanh*.”

(*thẻ xanh: thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài)

Nguyên Phi chen vào: “Nhưng mà theo lời phác họa chung anh viết cho cả năm hung thủ, ‘18-25 tuổi, tính cách cố chấp, là phần tử tôn giáo cực đoan’, thì có phải tuổi của Lý Kỳ sẽ phù hợp hơn không?”

“Phác họa chân dung tội phạm chỉ có tác dụng hỗ trợ thôi. Những điểm đặc trưng mà tôi nói dĩ nhiên đa số hung thủ sẽ phù hợp, nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại sai số. Nguyên nhân xảy ra xung đột giữa Lý Kỳ và nạn nhân là gì?”

Nguyên Phi nói: “Tiền lương cơ bản của nhân viên ở công ty mai mối cũng không cao lắm, mỗi tháng được khoảng 1000 tệ, nhưng được trích phần trăm hoa hồng rất cao, nhận một đơn thêm 500 tệ, mai mối thành công được thêm 2000 tệ. Nhân viên mới như Lý Kỳ thu nhập không được nhiều, cuộc sống khó khăn, mỗi ngày phải chạy khắp nơi tìm đơn hàng. Lý Kỳ mới tốt nghiệp được một năm, vẫn còn khá bốc đồng nhưng làm việc chăm chỉ. Lai Phượng Hà là tiền bối ở công ty, lại có quan hệ họ hàng với giám đốc, ỷ vào điểm này mà đoạt mất một khách hàng của Lý Kỳ. Chiều hôm đó, Lý Kỳ xông vào văn phòng của Lai Phượng Hà, hai người cãi nhau, toàn bộ người của công ty mai mối đều có thể làm chứng.”

Đinh Đinh: “Có khi nào là nhất thời xúc động, mất lý trí nên giết người không?”

Lăng Phong: “Mất lý trí mà còn biết làm trò chặt ngón tay cơ à? Nếu muốn hả giận thì sao không phanh thây luôn đi? Điều này chứng minh hung thủ muốn trừng phạt nạn nhân, nguyên nhân là vì hận bà ấy đã làm mai mối cho quả phụ.”

Nguyên Phi: “Lai Phượng Hà cướp của Lý Kỳ một khách hàng nam lớn tuổi chưa lập gia đình. Vị khách này trước đó cũng đã thử đi xem mắt rất nhiều lần nhưng không thành công, không khác gì một củ khoai nóng phỏng tay. Lý Kỳ đã tốn rất nhiều công sức.”

Đinh Đinh: “Quả đào mình vất vả lắm mới hái được lại bị người khác cướp mất, nhất định là rất tức giận. Nghĩ mà xem, rõ ràng chúng ta là người phá vụ án của Bàng Đại Hải, còn kéo theo cả một vụ án cũ năm xưa, nhưng lại chẳng được cấp trên khích lệ câu nào, còn đồng nghiệp bên tổ kinh tế giúp chúng ta mà bắt được một tên trốn thuế Lưu Khánh, cuối cùng bọn họ chỉ cần ngồi yên trong nhà, tiền thưởng tự bay đến.”

Nguyên Phi nghe xong giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi, “Bây giờ tôi rất muốn bêu đầu tên tiện nhân cầm tiền thưởng ở bên tổ kinh tế kia lên vòng bạn bè!”

“Trở về chuyện chính đi.” Lăng Phong hắng giọng, “Hiện tại xem ra chúng ta có thể tạm thời bỏ qua hiềm nghi đối với Lý Kỳ rồi đúng không?”

Hàn Dung nói: “Chỉ là những mâu thuẫn thỉnh thoảng gặp phải trong công việc, không phải thâm cừu đại hận gì cả, không cần thiết phải làm chuyện tuyệt tình như vậy.”

“Ý của anh là bây giờ Lục Diễm trở thành nghi phạm lớn nhất?”

Hàn Dung không trả lời mà hỏi lại: “Một quả phụ ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái khôn lớn, không có công lao cũng có khổ lao. Vì sao con gái bà ấy lại muốn bỏ lại mẹ mình cao chạy xa bay?”

Nguyên Phi gãi cằm, nói: “Hơn nữa ngay khi con gái sắp rời đi thì người mẹ chuẩn bị tái giá, có hơi kỳ lạ.”

Lăng Phong: “Đinh Đinh và Nguyên Phi lập tức điều tra các mối quan hệ xã hội của hai mẹ con nhà họ Lục kia!”

“Yes, sir!”

Nhận được nhiệm vụ, hai thanh niên hăng hái chạy đi. Hàn Dung vẫn ngồi tại chỗ đọc tư liệu, Lăng Phong ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay em trai bạch mã hoàng tử sao không đi cùng anh?”

“Buổi sáng em ấy đến bệnh viện, hình như là có nhiệm vụ gì đó. Sao vậy? Dạo này cảnh sát Lăng rảnh rỗi lắm à? Có thời gian hỏi thăm chuyện của chúng tôi.” Hàn Dung ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói.

“Anh không cần phải bảo vệ người kỹ như vậy, tôi không có ý đồ gì với cậu ta đâu.” Lăng Phong trừng mắt, cầm một tập tư liệu lên lật, một lúc sau mới lơ đãng hỏi tiếp: “Nghe nói anh ở ‘thời kỳ đỉnh cao’ đã kết hợp vận dụng hai kỹ năng phác họa chân dung tội phạm và đọc suy nghĩ lên tới mức nhuần nhuyễn cao nhất, hạ bút thành văn, trợ giúp giáo sư Mạc của đại học cảnh sát phá không ít vụ án. Anh bây giờ liệu có còn khôi phục lại được như lúc đó không?”

“Nếu đã là ‘nghe nói’ thì chỉ là tin đồn mà thôi. Những lời này sao có thể coi là thật được cơ chứ? Hồi đại học đúng là tôi đã đến đại học cảnh sát học nâng cao, nhưng chủ yếu là học về quan sát và phân tích hành vi. Đáng tiếc, ở trạng thái bình thường tôi không phải là một chuyên gia phác họa chân dung tội phạm. Bây giờ cảnh sát Lăng đang mong tôi phân liệt à?” Hàn Dung kinh ngạc hỏi.

Lăng Phong nhìn Hàn Dung, “Anh tốt nghiệp lâu vậy rồi, có khi nào đang nhớ nhầm không?”

“Vấn đề không phải là nhớ nhầm hay không nhầm, mà căn bản là tôi chẳng có ấn tượng gì cả.” Hàn Dung nhận được tin nhắn của Quý Diên, đứng dậy đi ra ngoài, tiêu sái phất tay, “Đến giờ ăn cơm rồi, tôi về đây, có gì thì liên lạc qua wechat nhé.”

Hai bên đường trước cổng Cục cảnh sát trồng đầy cây hoa quế. Quý Diên đang xách một hộp bánh kem nhiều tầng, đứng chờ dưới gốc cây, Hàn Dung đi thẳng tới chỗ hắn, nhận lấy hộp bánh, ngồi xuống ghế đá. Anh mở hộp ra, múc một thìa bánh nhét vào miệng, vị ngọt của bánh kem trái cây kết hợp với mùi thơm của hoa quế, lập tức khiến cho tinh thần trở nên sảng khoái, lấp đầy lồ.ng ngực trống rỗng. Hàn Dung khẽ cong khóe môi, sến sẩm nghĩ rằng đây có lẽ chính là hương vị của tình yêu rồi.

Một lát sau, Quý Diên như thể có thuật đọc tâm, mở miệng dò hỏi: “Anh đang không vui à?”

Hàn Dung chớp mắt, định nói dối cho qua nhưng lại nghe đối phương lạnh lùng nói tiếp: “Đừng có nghĩ tới chuyện qua loa lấy lệ với em.”

“Được rồi, đúng là không thể gạt được em chuyện gì.” Hàn Dung bỏ thìa bánh xuống, nhún vai, “Lăng Phong hình như vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ ‘anh là người bình thường’. Anh cứ nghĩ cậu ta sẽ giống những người trước kia làm ở tổ trọng án, cho rằng hung thủ của những vụ án đó đều là anh.”

Quý Diên nắm lấy tay Hàn Dung, đặt lên miệng hôn, dịu dàng nói: “Bất kể thế nào, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”

*

Sau khi báo cáo tiến độ của vụ án lên ban lãnh đạo, Lăng Phong vừa phân loại mấy món đồ vừa hỏi: “Tâm Hoài, tôi nghe nói bằng cấp của chị rất cao, cụ thể là học ở đâu vậy?”

“Cậu hỏi ngành học nào?”

“……”

Lăng Phong tìm trên hệ thống hồ sơ cá nhân của Bạch Tâm Hoài: [Bạch Tâm Hoài, nữ, 33 tuổi, tiến sĩ tâm lý học, bác sĩ pháp y, chứng chỉ cấp ba nghề nhập liệm…]

“Cạch…” Lăng-Đầu-Trọc xấu hổ tắt máy tính, quay ghế sang đối diện với Bạch Tâm Hoài, “Cô Bạch, em rất muốn hỏi cô một vấn đề học thuật. Phân liệt tinh thần và phân liệt nhân cách có gì khác nhau không?”

Bạch Tâm Hoài nhàn nhạt mở miệng: “Bệnh nhân phân liệt tinh thần không thể kiểm soát được bản thân, không thể nhận thức được mình đang làm gì, tự xây dựng cho mình một thế giới riêng, những gì bọn họ nghe thấy nhìn thấy cảm nhận thấy đều khác người bình thường. Còn bệnh nhân nhân cách phân liệt nhìn thế giới này cũng giống chúng ta, nhưng mà trong bọn họ có rất nhiều ‘người’, tính cách và nhân cách khác nhau. Ở một số trường hợp, bệnh nhân đa nhân cách có thể tương tác và nhận biết lẫn nhau, nhưng hai nhân cách không thể cùng nhau hoạt động.”

Lăng Phong hỏi: “Nếu vậy thì có tồn tại trường hợp này hay không, nhân cách chủ tuân thủ pháp luật, đạo đức quan, thế giới quan bình thường, có thể nhận thức được nhân cách phụ đang làm gì, còn nhân cách phụ hoàn toàn độc lập, không cảm nhận được sự tồn tại của nhân cách chủ, hơn nữa còn xuất hiện rất tùy ý, khi thì làm một công dân tốt, khi thì làm bi.ến thái giết người.”

Bạch Tâm Hoài trả lời: “Tôi nghi ngờ tình huống mà cậu nói là do người nào đó thông qua một phương thức nhất định, ví dụ như trị liệu cực đoan, kiểu như thôi miên hoặc điện giật, khiến một người bình thường phân ra thành nhiều nhân cách khác nhau, và một trong số đó là nhân cách gây nguy hiểm cho xã hội.”

Sắc mặt Lăng Phong đen dần, vô thức đứng lên, tới gần Bạch Tâm Hoài, hỏi: “Tức là ‘người nào đó’ có thể hoàn toàn kiểm soát ‘người bình thường’ kia?”

“Nói tóm lại, người đó có thể phân người bình thường ra thành nhiều nhân cách khác nhau thì cũng có thể chữa khỏi cho họ, cũng có thể tiêu diệt họ, cho nên cái ‘hoàn toàn kiểm soát’ mà cậu nói cũng không phải là không có khả năng.” Bạch Tâm Hoài quay đầu lại nhìn Lăng Phong, ánh mắt chất vấn: “Lăng, cậu đang nói về ai vậy?”

“Tôi hi vọng là tôi nghĩ sai rồi. Thế giới này chắc không điên thế đâu…” Lăng Phong ngồi lại về ghế, ngửa đầu thẫn thờ nhìn trần nhà, sau đó xốc lại tinh thần, quay về với công việc.

Bạch Tâm Hoài cất ống nghiệm vào tủ, đưa cho Lăng Phong một tờ giấy, “Lăng, ngày mai tôi muốn đi tảo mộ.”

Lăng Phong đang suy nghĩ linh tinh, nói chuyện quên dùng não, buột miệng hỏi: “Thăm mộ ai thế?” Nói xong mới nhận ra mình sai rồi, hận không thể tự tát vào miệng mấy cái.

Bạch Tâm Hoài không để ý, thản nhiên trả lời: “Em trai tôi.”

“Được rồi được rồi!” Lăng Phong xé tờ giấy xin nghỉ kia, “Bây giờ tài chính đang bị quản lý rất chặt, bình thường tăng ca còn chẳng được thêm đồng nào, kỳ nghỉ này coi như bù thêm vào tiền lương của chị, chị nghỉ ngơi ba ngày đi.”

“Cảm ơn cậu.”

*** Hết chương 30