Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 1: Âm Dương Sát 1






(Edit: Andy/Do not reup)
---
Hàn Dung là một nhà văn hạng ba, bút danh "A Độ Thập Tam", đang viết một bộ tiểu thuyết nhiều chương đề tài trinh thám hồi hộp bí ẩn trên trang Tấn Giang Văn Học Thành tên là "Âm Dương Sát".

Công việc phụ của cậu là làm biên kịch của một công ty sản xuất phim, bình thường khá nhàn rỗi, chỉ có những lúc bắt đầu tiến hành quay một bộ phim thì cậu mới theo đoàn phim sống cảnh màn trời chiếu đất, luôn có mặt để tùy thời chỉnh sửa kịch bản.

Một bộ phim vừa kết thúc, cậu không tham gia tiệc đóng máy mà phong trần mệt mỏi trở về nhà.

Đẩy cửa thì phát hiện ở huyền quan có hai đôi giày da đặt song song cạnh nhau, một đôi rất quen thuộc, là của người bạn trai tên Trần Sanh của cậu, một đôi lại rất lạ, không biết là của ai.

Đèn phòng ngủ đang bật, cửa phòng khép hờ, Hàn Dung nhíu mày mở cửa phòng ngủ —- một người đàn ông điển trai để trần thân trên đang ngồi trên giường, ở tủ đầu giường có đặt một hộp bao cao su và chai gel bôi trơn đã mở.

Người đàn ông kia đang chơi di động, nhìn thấy Hàn Dung đi vào còn mỉm cười chào hỏi: "Halo, cậu về rồi."
Ngữ khí như thể hắn mới là chủ nhân của ngôi nhà này.

Lúc này, Trần Sanh đi từ phòng tắm ra, toàn thân ướt rượt, không biết là tắm trước khi bắt đầu vào việc hay xong việc rồi đi tắm, sắc mặt không tốt lắm.

Hàn Dung hỏi: "Đối tượng ngoại tình của anh à?"
Trần Sanh không trả lời.

Hàn Dung gật gù, bình tĩnh nói tiếp: "Tự ra ngoài hay là muốn tôi tống mấy người ra ngoài?"
Không bao lâu sau, một đôi cẩu nam nam khỏa thân bị Hàn Dung ném ra đường.

Đóng cửa "rầm" một tiếng, cả thế giới yên tĩnh trở lại.

Hàn Dung mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cậu nhìn cái giường nhăn nhúm và đống quần áo lộn xộn dưới sàn nhà, gần như không cần suy nghĩ, lập tức nhét thêm đồ vào vali hành lý, đi suốt đêm rời khỏi thành phố.

Tôi chỉ muốn bình yên thôi.

Cậu tự nói với mình như vậy.

Hàn Dung cảm thấy, nếu mình còn tiếp tục sống ở nơi này, tiếp tục phải chạm mặt Trần Sanh, thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm ra những chuyện không thể cứu vãn được.

*
Hàn Dung tới một thành phố mới, đổi số điện thoại, mua mấy quyển sách tâm lý học, chọn một chung cư xa hoa và hẻo lánh, thuê một căn ở đó.


Tất cả làm lại từ đầu.

Cậu tự nói với chính mình, nhìn xem, không có Trần Sanh cũng chẳng sao, chẳng có khó khăn gì.

Cậu tự làm cho bản thân trở nên bận rộn, mở word gõ chữ, là chương mới của tiểu thuyết "Âm Dương Sát".

Đêm khuya an tĩnh, nằm trong chăn nhưng vẫn thấy lạnh, Hàn Dung đột nhiên nhớ tới vị bạn trai cũ đã quen mười năm của mình.

Tại sao đột nhiên lại ngoại tình?
Ngẫm lại thì, hình như Trần Sanh rất hay phàn nàn cậu không đủ nhiệt tình, không đủ săn sóc quan tâm, ở trên giường cũng không biết phối hợp với gã.

Tính cách Hàn Dung thuộc dạng lãnh đạm, hai người kết giao đã nhiều năm nhưng số lần tiếp xúc thân mật chắc chỉ được tính trong hai bàn tay.

Trần Sanh có vẻ rất không hài lòng với điều đó.

Hàn Dung nghĩ: Không ch-ịch thì chết à?
Đối với một Trần Sanh đã từng là tay chơi dạo ngàn bụi hoa mà nói, chắc là sẽ chết thật.

Chung cư mới xây nên hệ thống sưởi chưa hoàn thiện, buổi tối trời lạnh run làm Hàn Dung lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Bất chợt, chuông cửa kêu vang, Hàn Dung không thèm để ý, tiếp đó lại truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm.

"Ai vậy?"
Hàn Dung bọc chăn bông kín người, thần sắc bất thiện xỏ chân vào dép lông đi ra cửa.

Cậu nhòm qua mắt mèo, chỉ thấy một cái áo khoác gió màu đen và một cái hầu kết gợi cảm, người đứng bên ngoài quá cao nên không nhìn được rõ mặt.

Hàn Dung tìm cái bao tay đấm bốc trong tủ, ôm vào ngực rồi ra mở cửa.

"Hi!" Ngoài cửa, một người đàn ông đẹp trai cao ráo cười tủm tỉm phất tay chào cậu.

Hàn Dung nhăn mặt, lập tức muốn đóng cửa, đối phương đoán được ý đồ của cậu nên chen người vào, cười hỏi: "Chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Không có gì để nói cả.


Tôi tặng tên ngu ngốc Trần Sanh kia cho anh.

Chúc hai người bách niên hảo hợp, đoạn tử tuyệt tôn."
"Tôi không cần." Có lẽ do nhiệt độ quá thấp, đối phương bị lạnh đến nỗi mặt mũi trắng bệch, môi lại ửng hồng như một đóa hoa đào diễm lệ.

Hắn liếm môi, chăm chú nhìn Hàn Dung.

Hàn Dung bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân nổi da gà, vươn tay đẩy người đàn ông kia ra nhưng hắn nhất quyết muốn chen vào.

Cậu bực mình kéo mạnh cửa một cái, không quan tâm đối phương có bị ép thành cái bánh kẹp thịt hay không.

Chỉ nghe "hự" một tiếng, hẳn là rất đau.

Dùng mắt thường cũng nhìn được trên trán đối phương đang toát ra mồ hôi lạnh.

Ngu ngốc!
Hàn Dung không nhịn được nữa, mắng: "Anh có bệnh à!?"
Trên khuôn mặt người kia vẫn treo nụ cười mỉm, bởi vì đau nên giọng nói không còn bình thường, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?"
"Không thể!" Hàn Dung lạnh nhạt cự tuyệt.

"Thật vô tình." Đối phương bật cười thành tiếng, ngoại hình của hắn đã đẹp trai sẵn, hiện tại nhìn càng quyến rũ hơn.

Hàn Dung khó chịu nghĩ, vì sao đột nhiên mình lại có hảo cảm với đối tượng ngoại tình của bạn trai cũ nhỉ? Tương ái tương sát chăng?
Cậu đá bay đối phương ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Thế giới lại trở về yên lặng.

Một cơn gió lùa qua lúc mở cửa vừa rồi đã đông Hàn Dung lạnh thành cây kem, cậu vội vàng chạy vào phòng tắm, xả nước ấm rồi ngâm mình một lúc mới cảm thấy ấm áp trở lại.

Cậu vốn định quay về phòng ngủ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi ra cửa, nhòm thử mắt mèo.

Người đàn ông kia đang ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường nhắm mắt, quầng mắt thâm đen chứng minh mấy ngày rồi hắn không được ngủ ngon.

Khuôn mặt đẹp đẽ tiều tụy mang lại cảm giác yếu ớt mỏng manh.


Không thể không thừa nhận, khuôn mặt như hồ ly tinh đó đã khiến người thanh tâm quả dục như Hàn Dung có chút rung động.

Bảo sao Trần Sanh không chút do dự ném luôn tình cảm trong mười năm.

Hốc mắt Hàn Dung nóng lên, cậu xoa xoa mắt rồi quay về phòng ngủ.

Cố thế nào cũng không ngủ được.

Chất lượng giấc ngủ của Hàn Dung không cao nên cậu nhờ một người bạn ở nước ngoài mua cho một cái giường bổ trợ ngủ ngon, vì là hàng công nghệ cao nên tốn mất tiền lương kiếm được trong một năm của cậu, nhưng bây giờ cái giường đó đã bị đôi gian phu dâm phu kia nhúng chàm rồi.

Trong bụng đột nhiên dâng lên cảm giác ghê tởm, da đầu tê rần, dạ dày co thắt.

Hàn Dung nằm ngửa ra nhìn trần nhà đen như mực phát ngốc, ván giường bên dưới cứng ngắc, cậu đột nhiên tức giận, bật đèn ngồi dậy, lấy điện thoại ra đăng nhập vào trang web bán hàng trực tuyến.

Trong tâm lý học có nói, ban đêm là khoảng thời gian hạn chế ra quyết định, bởi vì lúc đó bộ não không đủ tỉnh táo.

Hàn Dung hiểu rõ đạo lý này nhưng tay vẫn không khống chế được mà bấm tìm cái giường hỗ trợ ngủ ngon kia, nhìn lại số dư trong tài khoản, lẩm nhẩm tính toán, dumano, mua cái giường này thì tiền thuê nhà tháng sau khỏi trả luôn!
Thảm! Quá thảm! Cực kỳ thảm!
Mình vẫn nên ngồi dậy đuổi bản thảo kiếm tiền thôi.

Hàn Dung xốc chăn xuống giường, mặc thêm quần áo, mở laptop gõ lạch cạch được một lúc thì bụng bắt đầu sôi lên.

Cậu xuống bếp tìm đồ ăn, đi ngang qua phòng khách tiện tay bật tivi, bản tin buổi tối thông báo thành phố H sắp phải đón một trận tuyết lớn chục năm khó gặp, khả năng cao là hình thành bão tuyết, đề nghị các hộ gia đình thực hiện đầy đủ các biện pháp phòng hộ, đảm bảo an toàn.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, tuyết đang rơi rồi.

Bông tuyết trắng như lông ngỗng rơi lả tả, bên ngoài có lẽ đã xuống hơn âm mười độ, nếu cứ vậy mà ngủ lang thang một đêm thì nói không chừng tới sáng mai chỉ còn là một đống thi thể.

Đối tượng ngoại tình của bạn trai cũ chết trước cửa nhà mình, muốn giải thích cũng khó.

Vì thế Hàn Dung chỉ có thể ra mở cửa, kéo con quái vật khổng lồ kia vào nhà.

Đầu của người đàn ông đập bộp xuống sàn nhà một cái, hắn giơ tay xoa đầu rồi mơ màng cười với Hàn Dung: "Lạnh quá."
Gió lạnh thuận thế ùa vào, Hàn Dung kéo người vào trong rồi vội vàng đóng cửa nhà lại.

"Cút đi tắm đi, đừng có chết trong nhà tôi."
Nói xong, cậu không thèm liếc đối phương một cái, đi thẳng xuống bếp tìm mì gói.

Bệnh lười tái phát nên cậu không muốn đun nước, xé gói mì ra ăn sống luôn.


Mì vừa khô vừa cay, thật sự quá khó nuốt, Hàn Dung thẳng tay ném gói mì vào thùng rác, quyết định không nên tiếp tục tra tấn dạ dày của mình nữa.

Người đàn ông kia rất nhanh đã tắm xong, toàn thân nóng hổi đi ra, hắn nhìn nửa gói mì trong thùng rác, nói với Hàn Dung đang ngồi xem tivi ở sô pha: "Ăn cái này không tốt cho sức khỏe, tôi nấu cơm cho em nhé?"
"Không nhân cơ hội mà hạ độc chứ?"
Người đàn ông mỉm cười, đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy rau và thịt đã được dì giúp việc mua sẵn.

Hắn rửa qua một lượt rồi đong gạo bắc cơm, làm thêm hai món cà chua xào trứng và canh rau đậu phụ.

Hàn Dung nhìn bóng lưng bận rộn của đối phương, cảm thấy cuộc sống này thật thần kỳ, chẳng lẽ mình vẫn đang ở trong mộng.

Đối tượng ngoại tình của bạn trai cũ đang nấu bữa khuya cho mình.

Vừa khó hiểu vừa buồn cười.

Hàn Dung xem xong một tiết mục gameshow thì người đàn ông kia gọi cậu đi ăn cơm, cậu không trả lời, hắn tự động bưng cơm lên phòng khách, kéo ghế ngồi đối diện cậu.

Nếu thật sự bị độc chết cũng tốt.

Như vậy sẽ không còn khó chịu nữa.

Chờ cậu ăn cơm xong, người đàn ông lại ngoan ngoãn dọn dẹp rồi đi rửa bát.

Hàn Dung cảm thấy nhất định là mình đang ở trong một cơn ác mộng, cậu vỗ trán mấy cái rồi quay về phòng ngủ tiếp tục gõ chữ.

Gõ được một lúc thì cảm nhận một cơ thể ấm áp dán vào lưng mình.

Tay gõ chữ dừng lại, Hàn Dung lạnh lùng ra lệnh: "Cút ra."
Hô hấp của người đàn ông phun ngay bên tai cậu, cười nói: "Tôi thấy em có vẻ đang rất lạnh, để tôi sưởi ấm cho em."
Thân thể của người này đúng là rất nóng.

Hàn Dung quay đầu lại lườm hắn, "Nhiệt độ trên người anh là nhiệt độ của người bình thường à?"
Người đàn ông ngả đầu vào vai cậu, híp mắt cười: "Bác sĩ nói hơi nóng hơn bình thường một chút."
Hàn Dung nhìn bộ quần áo bên trong của đối phương, tên ngốc này đang mặc một bộ đồ của bệnh nhân, bên ngoài phủ kín áo gió nên ban nãy cậu không nhận ra.

"Anh chạy từ bệnh viện ra à? Bệnh viện tâm thần nào thế? Đọc tên đi rồi tôi đưa anh về."
Đối phương chỉ cười không đáp, lại ôm lấy Hàn Dung từ phía sau, vùi đầu vào vai cậu: "Em có cảm thấy ấm hơn không?"
Đúng là ấm hơn thật.

*** Hết chương 1.