Một Tấc Tương Tư

Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình




Tâm trạng của Nạp Hương không tốt lắm, giáo chúng tụ tập quá nhiều, điểm danh xong không biết Di Hương đã bị xô đến đâu, chỉ còn lại mình nàng đứng giữa đám đông, ngay cả mặt của khách Trung Nguyên cũng không nhìn thấy rõ. Chờ mọi người giải tán, nàng tìm kiếm một lúc lâu, mãi đến khi chậm rãi đi về nhà trúc mới thấy Di Hương, quả nhiên sau khi bị tách ra nàng ấy đã tự mình quay về.

So với những người chưa đến Đài Hắc Thần ngày đó thì có thể nói các nàng rất may mắn.

Nạp Hương không biết có vài người trong giáo đã vô cớ biến mất, đa số đều vì một vài nguyên nhân mà bỏ qua phần điểm danh và tụ tập. Rốt cuộc những người này bị ném vào ao cổ hay trở thành dược nhân của Thừa Hoàng thì không có khác biệt quá lớn.

Bị ghẻ lạnh trong thời gian dài, thái độ thù địch và sự chú ý của người khác với Nạp Hương cũng phai nhạt dần. Đề tài bàn tán của chúng nữ nô gần đây đều xoay quanh người Trung Nguyên mới nhập giáo. Nạp Hương nghe vài câu, bọn họ say sưa tán thưởng phong thái của người kia rồi lại chuyển sang số vàng tỏa sáng lấp lánh.

Nạp Hương không đa tình như những nữ nô khác, chuyện của Xích Bạt đã khiến tất cả những suy nghĩ mơ mộng trong lòng nàng bị dẹp bỏ, nàng không thể nào hào hứng nổi. Nhưng dù cho nàng lười nghe và nói thì một vài chuyện bí ẩn mà các nô lệ bàn tán lúc nhàn rỗi vẫn truyền vào tai nàng. Chẳng hạn như Thánh nữ có thiện cảm với vị công tử kia, thường xuyên bắt chuyện cười nói với hắn, hỏi han chút chuyện ở Trung Nguyên, gần đây Xích Bạt đại nhân bị lạnh nhạt nên tâm trạng không tốt.

Giáo chúng xem đây là chuyện thú vị bàn tán lúc rảnh rỗi nhưng những người có địa vị cao của Thần giáo lại có tâm tư và suy tính khác.

Bọn họ đề phòng người Trung Nguyên, sắp xếp nơi ở hơi chếch về phía Bắc, nơi đó có rừng trúc vây quanh, chỉ có một con đường ra vào, rất tiện cho việc giám sát, nhưng nhìn số lượng vàng lại không thể đơn giản quá mức, vẫn phải bố trí nơi ở trông sang trọng chút.

Lầu trúc ba tầng được thiết kế vô cùng tao nhã, chọn những cây trúc tốt nhất mang đi chưng rồi phơi nhiều lần, chúng không khô không ẩm ướt, trơn bóng như ngọc. Nóc nhà vểnh lên, mái hiên treo sừng trâu và chuông đồng, mỗi một tầng đều có lan can khắc hoa, treo rèm thổ cẩm. Bên dưới có hàng rào trúc vây quanh nhà, trong nhà là một vườn sơn trà, những đóa hoa sơn trà to gần bằng miệng chén nở rộ như lửa, hệt như sự nhiệt tình của thiếu nữ Chiêu Việt.

A Lan Đóa cũng giống như một đóa hoa, tươi đẹp, nhiệt tình khiến người ta không thể cưỡng lại.

Gần đây nàng trở thành khách quen của nơi này, nàng duyên dáng thướt tha, cười nói dịu dàng, không có lấy một chút kiêu ngạo, “Công tử ở có quen không? Nhà ở Chiêu Việt không thể sánh bằng Trung Nguyên nên khó tránh khỏi hơi thô kệch.”

“Cám ơn Thánh nữ đã quan tâm, nơi đây có núi xanh suối trong lại có chủ nhân nhiệt tình chuẩn bị mọi thứ vô cùng thỏa đáng, sao lại không tốt.” Công tử thanh niên ở đối diện nghiêng đôi mắt phượng, phong thái siêu quần xuất chúng, nở nụ cười dịu dàng như chan chứa tình cảm.

A Lan Đóa không kìm nén được rung động trong lòng, “Trung Nguyên có nhiều người tuấn tú như công tử không?”

Thanh niên cất giọng trong trẻo, “Trung Nguyên là vùng đất địa linh nhân kiệt, có rất nhiều người xuất sắc hơn ta.”

A Lan Đóa đeo mấy cái vòng bạc trên cần cổ trắng muốt, bên tóc mai cài một đóa hoa trà, tôn lên dung nhan xinh đẹp như hoa rực rỡ như son, nàng dịu dàng trêu chọc, “Từ lâu ta đã nghe nói người Trung Nguyên rất khiêm tốn, không thẳng thắn trực tiếp như người Chiêu Việt bọn ta. Lần trước công tử nói rằng mình đắc tội với mẫu thân là Công chúa nên mới dẫn đến họa sát thân, ta không tin chút nào, sao lại có người không thích công tử được chứ?”

Gương mặt tuấn tú của chàng thanh niên xuất hiện vài phần phiền muộn, chàng cất giọng như đang than nhẹ, “Ta lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, hiếm khi phụng dưỡng phụ mẫu lại ăn nói kém cỏi nên không được mẫu thân yêu thích, lần này bị tai bay vạ gió cũng do ta tự mình chuốc lấy.”

Đa số nam tử Chiêu Việt đều rộng rãi hào phóng, họ luôn tự hào về lòng dũng cảm của mình, như Xích Bạt chẳng hạn, có rất ít người nhanh nhẹn khéo léo và hào hoa phong nhã bực này. A Lan Đóa càng nhìn càng thích, “Chắc chắc là do bà ấy không có mắt, Hoàng đế của các người cũng ngu ngốc, lại dung túng bà ấy bắt nạt công tử.”

Chàng thanh niên mỉm cười, vẻ mất mát tan biến, chàng cám ơn nàng, “Ta thực sự đã rơi vào bước đường cùng, hộ vệ cũng bị thiệt hại gần như không còn, may mà được Thần giáo che chở, ta còn phải cám ơn các vị đại nhân.”

Dung nhan yêu kiều của A Lan Đóa tỏa sáng, trông càng xinh đẹp hơn, “Bây giờ công tử là khách quý của bản giáo, không ai dám động đến đầu ngón tay của công tử. Công tử hãy yên tâm, không cần phải ở mãi trong nhà không dám bước chân ra khỏi cửa, hay là ta dẫn công tử ra ngoài tham quan một chuyến?”

Chàng thanh niên dịu dàng từ chối, “Ta rất cám ơn ý tốt của Thánh nữ, nhưng đâu ra đạo lý đến làm khách lại quấy rầy chủ nhà, ta quen sống yên tĩnh, ở trong lầu trúc tuy vắng lặng nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.”

A Lan Đóa bĩu môi anh đào, không hề che giấu vẻ thất vọng, “Uổng công ta có ý tốt, sao công tử lại không cảm kích? Được rồi, ta cũng không phí lời nữa, mất công công tử chê ta nói nhiều.” Gương mặt xinh đẹp phảng phất như đang tức giận, A Lan Đóa dậm chân rồi xoay người bước đi, trang sức bạc đeo bên eo ngân vang theo gió, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn vô cùng quyến rũ.

Chàng thanh niên cũng không giữ nàng lại, lịch sự khách sáo tiễn A Lan Đóa ra khỏi lầu nhỏ.

Ra khỏi nhà trúc, gương mặt A Lan Đóa giống như thời tiết tháng Sáu, nhanh chóng chuyển từ tức giận thành tươi cười ngọt ngào. Nàng đi vào căn nhà gỗ bí ẩn nằm ở phía bên kia rừng trúc, ở trong nhà có hai người, là Thừa Hoàng và Xích Bạt.

Trên bàn gỗ trong nhà có mấy con trùng màu tím óng ánh đang nằm, lưng con bọ mọc lên sáu cái cánh, hai con đang bay lên đậu xuống, bốn con khác vỗ cánh rất nhanh, không gian tràn ngập âm thanh kỳ quái. Hình như có ai đó đang đi lại, lại có tiếng cửa trúc mở ra, sau đó vang lên tiếng điều chỉnh âm của sáo, dường như có ai đó đang thổi sáo, dù hơi mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe ra bảy phần.

A Lan Đóa dựa vào cửa nói với vẻ đắc ý, “Các ngươi cũng nghe rồi đấy, ta dụ hắn đi xung quanh một vòng nhưng từ đầu đến cuối hắn chẳng có chút hứng thú nào, hắn không thể nào là gian tế.”

Nàng ăn diện chải chuốt hơn ngày thường, nếu vào lúc khác chắc chắn Xích Bạt sẽ cảm thấy vui tai vui mắt, nhưng lúc này hắn cực kỳ ngứa mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, “Người Trung Nguyên rất giảo hoạt, nói không chừng lúc trò chuyện nàng đã để lộ sơ hở, đương nhiên hắn sẽ không mắc câu.”

A Lan Đóa xấu tính như đã biến mất, nàng không hề tức giận, thờ ơ ngắm nhìn móng tay đỏ chót của mình, “Dùng trùng nghe lén nửa tháng, có phát hiện ra điều gì kỳ lạ không?”

Con trùng này là bí thuật của Thừa Hoàng, cùng nuôi một mái và một trống, trùng cái nằm nghe lén ở nhà trúc, trùng đực ở bên ngoài vài dặm vẫn có thể cảm nhận được, nó vỗ cánh mô phỏng âm thanh giống như đúc. Bị nàng châm biếm, Thừa Hoàng giơ đầu ngón tay lên, con trùng bay trở lại tay áo ông.

Xích Bạt vốn chẳng để người Trung Nguyên này vào trong mắt, ai ngờ người này lại tuấn tú đến thế, hắn bắt đầu lo lắng A Lan Đóa sẽ mềm lòng lơi lỏng, không được mấy ngày hắn đã muốn giết quách đi cho bớt việc. Nhưng dù sao chuyện nhập giáo cũng do bốn người quyết định, không còn cách nào, hắn dứt khoát kéo Thừa Hoàng đi nghe lén, tiếc rằng từ đó đến nay hoàn toàn không nghe thấy gì bất thường. Lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt phơi phới và giọng điệu bảo vệ của A Lan Đóa, Xích Bạt càng khó chịu, “Có lẽ Diệt Mông đã biết tin, báo cho hắn biết chúng ta đang thăm dò hắn.”

“Vừa nhìn đã biết người này xuất thân phú quý, không hề biết võ công. Nếu hắn có âm mưu như ngươi nói thì sao nhập giáo rồi lại không bước chân ra khỏi cửa, cũng không có hành động gì?” Giọng nói nhẹ nhàng của A Lan Đóa mang theo ý trách móc, “Nếu điều tra ra hắn có vấn đề, ngươi có ném hắn vào ao cổ ta cũng mặc kệ, nhưng hôm nay ngươi bố trí mọi việc như thế này, chẳng lẽ là do sinh lòng ghen ghét?”

Xích Bạt bị nàng mỉa mai châm chọc, cơn tức giận trào lên lồng ngực, “Nam nhân vô dụng này xứng để ta ghen ghét sao?”

Câu nói này đúng với ý của A Lan Đóa, nàng nở nụ cười giảo hoạt, “Không sai, Xích Bạt đại nhân là hộ pháp đầu đội trời chân đạp đất của Thần giáo, sao có thể vô cớ bắt nạt một vị khách mới dâng lễ lớn lên, nếu không thì chẳng khác nào tự làm mất mặt mình.”

Lần này quả thực do Xích Bạt sinh lòng ghen tuông, nhưng với tính tình của A Lan Đóa nếu cứ tranh cãi tiếp sẽ nhận phải kết quả trái ngược, hắn cố nén cơn giận, sầm mặt đóng sập cửa rời đi.

A Lan Đóa cười cười, lại nhìn về phía Thừa Hoàng, nam nhân đeo mặt nạ bạc cũng không nói gì, đứng dậy rời khỏi nhà gỗ.

Mặc cho Xích Bạt dùng trăm phương ngàn kế điều tra thì vị công tử Trung Nguyên vẫn không có bất kỳ hành động nào bất thường. Dù A Lan Đóa niềm nở nhiệt tình, hắn cũng chỉ dịu dàng lịch sự đáp lại, không hề tùy tiện lại càng không để lộ bất kỳ thái độ nào.

Đối với A Lan Đóa thì đây là điểm cực kỳ hiếm thấy.

Nàng là Thánh nữ của Thần giáo, vừa sinh ra đã có thân phận cao quý, ai gặp nàng cũng kính sợ hoặc nịnh nọt, rất ít người dám gần gũi với nàng phần nhiều là do e ngại Xích Bạt. Xích Bạt kiêu căng ngạo mạn, dù theo đuổi nàng nhiệt tình nhưng cũng không đổi được tính trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến nàng cực kỳ tức giận. Nhưng nàng còn trẻ tuổi, nhất định phải dựa vào sự giúp đỡ của hắn nên không thể không đối xử như gần như xa. Bây giờ nhìn công tử Trung Nguyên tuấn tú hào hoa, nàng bỗng sinh ra hứng thú mãnh liệt.

Thần giáo đã từng có nô lệ Trung Nguyên, phụ thân của Chu Yếm phụ chính là một nam nô được mua về, nghe nói người đó có tướng mạo không tồi. A Lan Đóa luôn xem thường Chu Yếm, càng không hiểu vì sao mẫu thân lại nảy sinh hứng thú với người dị tộc nhưng bây giờ nàng chỉ hận sao mình chưa trở thành Giáo chủ, không thể tùy ý quyết định mọi chuyện. Nàng chỉ có thể thi thoảng đến nhà trúc ngồi một lát rồi cười nói vài câu ngắn ngủi.

Điều khiến nàng càng ngày càng mê muội không chỉ có khí chất thanh quý của công tử Trung Nguyên mà còn vì chàng không sử dụng nữ nô, tất cả người hầu đều là nam tử, đây là điểm khác hoàn toàn với Xích Bạt háo sắc, khiến nàng hài lòng vô cùng. Nhưng sau khi tán thưởng xong nàng lại cảm thấy khó hiểu, nàng lựa lời thăm dò, “Suy cho cùng bên cạnh công tử không có nữ nhân chăm sóc cũng bất tiện, hay là lát nữa ta đưa mấy nữ nô đến đây?”

Chàng thanh niên chỉ cười đáp lời, “Đa tạ ý tốt của Thánh nữ nhưng không cần đâu. Ta thích yên tĩnh, không thích nhiều người ồn ào.”

A Lan Đóa vốn mượn chuyện này để thăm dò, tất nhiên sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, “Ta nghe nói người Trung Nguyên thanh tâm quả dục, thích tu đạo tu tiên, chẳng lẽ công tử cũng thế?”

Chàng thanh niên mỉm cười trả lời, “Ta cũng không muốn trường sinh nhưng bây giờ đang gặp biến loạn nên tạm thời không có suy nghĩ khác.”

“Bây giờ công tử đã nhập giáo thì không cần ưu phiền vì chuyện này nữa.” Nghe được lời giải thích A Lan Đóa lập tức thoải mái, xoay chuyển suy nghĩ, “Ngày mai là Lễ Khiêu Nguyệt náo nhiệt nhất Tây Nam, hàng nghìn hàng vạn giáo chúng cùng nhau ăn mừng, vừa múa vừa hát rất ấn tượng. Nếu công tử không chê thì hãy cùng thưởng thức tiệc rượu, xem thử có sánh được với Trung Nguyên không.”

Vẻ mặt của chàng thanh niên thoáng thay đổi, có vẻ đã bị lời nói của nàng tác động nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, “Ta không phải người Chiêu Việt, chỉ sợ sẽ có phần bất tiện.”

A Lan Đóa chỉ mong có cơ hội gặp công tử tuấn tú này nhiều hơn, sao có thể để chàng từ chối, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, nửa đùa nửa giận nói, “Đây vốn là lễ hội tổ chức hàng năm, vạn chúng cùng vui, công tử suy nghĩ nhiều thế làm gì. Hơn nữa theo phong tục của Chiêu Việt, đêm nay hễ vừa mắt nữ tử nào đều có thể ở cùng nhau. Nói không chừng công tử sẽ gặp được người có thể giúp mình cởi bỏ khúc mắc trong lòng.”

Đôi mắt phượng khẽ chớp, chàng thanh niên mỉm cười nhìn nàng một lát, cũng không tiếp lời.

A Lan Đóa như đang ám chỉ gì đó, nàng mỉm cười rực rỡ, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Sau khi nàng rời đi, căn nhà trúc khôi phục vẻ yên tĩnh, một lát sau, tiếng sáo trong trẻo thong thả vang lên, truyền ra xa giữa ráng chiều tà.

Trên bầu trời hoàng hôn, một con chim cắt mở rộng đôi cánh mạnh mẽ bay vút qua cánh rừng.

Hết chương 90.