Hai tháng sau, Kim Lăng vừa chìm vào hoàng hôn, phố phường lần lượt đóng cửa, biển người chưa giải tán, vẫn còn vẻ náo nhiệt của ban ngày.
Có một vị khách không mấy chú ý, mặt mày phong trần, mái tóc rối tung tràn ngập mùi lạ vì lâu ngày không tắm gội, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch vì bôn ba lâu ngày bước vào một quán trọ nằm ở góc đường.
Tiểu nhị xách một nước nóng được đặt vào giữa phòng, nhận tiền thưởng rồi lui ra ngoài. Vị khách này thất vọng soi gương, thuốc dịch dung dần tan biến, để lộ gương mặt sắc sảo động lòng người.
Tô Vân Lạc cẩn thận gội đầu, gột rửa bụi bặm trên người, gương mặt lâu không thấy ánh mặt trời bị hơi nóng hun sấy, nàng bỗng cảm thấy hơi chóng mặt, nước nóng thấm vào tứ chi mệt mỏi, thoải mái vô cùng. Nàng khoác hai tay lên thùng, gối cằm lên tay suýt nữa thiếp đi, mãi đến khi nước nóng dần lạnh mới đứng dậy, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Không đợi đến thời gian giới nghiêm ban đêm, nàng đã ẩn mình vào bóng tối, lặng lẽ lẻn vào biệt viện bên bờ Huyền Vũ. Nàng cẩn thận thám thính xung quanh một vòng, hình như quanh đây không hề có người giám thị, chuyện này khiến nàng hơi ngạc nhiên, đầu ngón tay siết chặt vũ khí trong tay, càng cẩn thận trườn vào hơn nữa.
Song cửa sổ của thư phòng nửa mở, ánh nến nhẹ xuyên ra ngoài, nàng nhìn trộm nhìn một lát, phát hiện Tả Khanh Từ đang luyện chữ, chàng vẫn mặc áo xanh đầu cài ngọc quan, gương mặt tuấn tú có phần biếng nhác, hình như chàng hơi mất tập trung.
Nàng giơ tay gõ một cái, Tả Khanh Từ đứng trước bàn nhìn sang, dường như chàng thoáng cứng người, sau đó ra hiệu cho Tần Trần đứng cạnh bàn lui ra ngoài. Nhưng lúc này Tần Trần lại không tuân theo lời chàng, chỉ bước hai bước lùi vào góc phòng, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
Một loại cảm xúc khó tả lướt qua giữa mi tâm Tả Khanh Từ, chàng mở miệng, “Ra ngoài.”
Thái dương Tần Trần lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt phượng bỗng xuất hiện vẻ lạnh lùng u ám, Tả Khanh Từ giơ tay trái lên, Tần Trần chợt di chuyển rời khỏi thư phòng rồi khép cửa lại.
Cảnh tượng kỳ lạ khiến Tô Vân Lạc cảm thấy khó hiểu, nhưng trong phòng chỉ còn sót lại hai người nên nàng thoáng thả lỏng đôi chút, trườn từ ngoài cửa sổ vào phòng.
Ánh nến màu vàng ấm áp chiếu lên người chàng, trông chàng tỏa sáng tựa ngọc, mỗi một đường cong đều vừa đủ và tinh xảo, gò má nàng ửng đỏ, không kìm lòng được muốn đến gần chàng hơn chút nữa.
Tả Khanh Từ cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng âm u hờ hững, chàng không ôm lấy nàng như trước kia.
Nàng hơi thất vọng, nhưng tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng, “Đã lấy được Xích Nhãn Minh Đằng, ở Đông Hải gặp chút khó khăn.”
Nàng thực sự rất vui vẻ, không để ý đến sự im lặng của chàng, nàng không kìm lòng được cọ trán vào cổ chàng, vui mừng khôn xiết, “Chờ sư phụ khỏi hẳn, ta không cần đi ăn trộm nữa.”
Chàng vẫn không có phản ứng, mãi đến khi nàng cảm thấy bất thường ngẩng đầu lên thì chàng bỗng giữ chặt cằm nàng, chàng dùng sức rất lớn khiến nàng cảm thấy đau, nàng vội vàng muốn đẩy ra thì chàng đã ập xuống, gặm cắn đôi môi mềm. Chàng ngang ngược thân mật hoàn toàn không có vẻ dịu dàng thường ngày, Tô Vân Lạc vô thức nhíu mày, chống vai dùng sức đẩy chàng ra, chàng ngửa nửa mặt, khuỷu tay vẫn quấn chặt eo nàng.
Đầu ngón nhẹ nhàng sờ vào đôi môi bị cắn đau, nàng ngạc nhiên nhìn chàng, cảm thấy khó hiểu.
Gương mặt tuấn tú không còn cảm xúc, Tả Khanh Từ chậm rãi buông nàng ra, lùi về sau một bước, mở chiếc rương sắt trên bàn rồi thờ ơ nói, “Trả lại rương cho nàng, ta đã dùng lá Tích Lan Tinh, còn động đến Hạc Vĩ Bạch, những thứ khác vẫn còn nguyên.”
Đầu óc của nàng trở nên trống rỗng trong nháy mắt, mãi lâu sau mới hiểu được ý nghĩa của từng chữ, nàng ngẩn ngơ cúi đầu nhìn rương sắt. Trong rương là bảy vị thuốc nàng quen thuộc đến mức không thể quen hơn, cộng thêm Xích Nhãn Minh Đằng trong ngực là có thể giúp sư phụ trở lại như xưa.
Nhưng lúc này nàng đi đếm lại vẫn không thấy đủ. Chỉ biết hộp ngọc đựng lá Tích Lan Tinh đã biến mất, Hạc Vĩ Bạch nàng liều mạng cướp được cũng bị cắt mất một nửa, vết cắt gọn gàng như vạch vào lòng nàng, máu tươi nhỏ xuống tí tách.
Tô Vân Lạc cảm thấy hình như mình đã rơi vào một cơn ác mộng, tất cả vui vẻ hạnh phúc đều hóa thành châm chọc. Có lẽ đây chỉ là một trò đùa của chàng, chàng chỉ đang trêu nàng mà thôi, nàng hoảng hốt ngẩng đầu nhìn chàng nhưng chỉ nhận được sự lặng im, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt xá cách, trông giống như một tấm mặt nạ hoàn mỹ.
Nàng bỗng thấy khó thở, kìm nén đến mức mặt mày xanh lét, bờ môi giật giật nhưng một chữ cũng không thốt ra được, căn phòng yên tĩnh khiến nàng choáng váng. Nàng im lặng một lúc lâu, chịu đựng cơn quặn thắt trong lồng ngực, nhìn chàng với ánh mắt van nài.
Thời gian bỗng dài đến lạ thường, đột nhiên chàng biến thành một người xa lạ, không nói gì cũng không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Tay của nàng bắt đầu run rẩy, trái tim như đã vỡ nát, nàng không ở lại được nữa, ôm rương lảo đảo chạy ra ngoài cửa, bất cẩn đá vào một cái ghế đá, đâm sầm vào cửa phát ra tiếng động rất lớn.
Cửa mở ra trong nháy mắt, hình như Tần Trần luôn để ý đến tình hình trong phòng, thậm chí còn đỡ nàng dậy.
Lúc đỡ hắn chạm vào góc rương, bị nàng vung tay hất ra, hình như có thứ gì đó rơi ra ngoài, nàng không rảnh quan tâm, một suy nghĩ mơ hồ thành hình trong đầu khiến nàng hoảng loạn bỏ trốn giống một con chó nhà có tang.
Ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống mái hiên nhà, soi rõ một cây đoản côn tinh xảo đang tỏa ra ánh sáng bàng bạc, được một bàn tay thon dài nhặt lên.
Thân côn còn vương hơi ấm rồi lạnh dần dưới đầu ngón tay, giống như một sợi tơ vương bay đi theo gió.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, tuấn mã hí dài hòa với tiếng bước chân người, tiếng gào thét ồn ào ùa vào tai Tô Vân Lạc. Đầu óc nàng hoảng loạn, không nhìn rõ người trước mắt mình là ai.
Một cái roi dài vút qua người nàng, cuốn theo bụi bặm bay lên, kèm theo đó là tiếng mắng mỏ thô tục của phu xe, “Tiểu tiện nhân không muốn sống nữa à? Tự dưng đi loạn lên, lỡ đâm vào quý nhân thì ngươi có bị lột da cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Người đánh xe lớn tiếng quát mắng, roi tiếp theo đã sắp quất vào người Hồ cơ mù quáng va chạm.
Một mỹ nhân tóc vàng nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, gương mặt xinh đẹp vốn tràn ngập giận dữ nhưng khi nhìn thấy người đang ngơ ngẩn ngã xuống đất thì bỗng trợn to mắt, thốt ra ngôn ngữ Thổ Hỏa La, “Vân Lạc!”
Mỹ nhân không quan tâm đến lễ nghi, vội vàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, chạy đến kéo vai của nàng, cau mày hỏi thăm, “Sao ngươi lại có dáng vẻ này, hồn bay đi đâu mất rồi?”
Dù đang giữa đêm thì mái tóc vàng cũng sáng rực lạ thường, đôi môi đỏ quyến rũ liên tục vặn hỏi, cuối cùng cũng gọi được thần trí của Tô Vân Lạc quay về, cổ họng của nàng đắng chát đến phát đau, dùng hết sức mới thốt ra một tiếng gọi, “Sắt Vi Nhĩ.”
Mỹ nhân với phong thái tuyệt đẹp đứng giữa chợ đã thu hút biển người kéo đến, mọi người xúm lại vây thành một vòng lớn, đa số đều kinh diễm chụm đầu bàn tán.
“Sắc mặt ngươi trông rất khó coi, không phải võ công của người rất lợi hại à? Sao lại đâm vào xe ngựa?” Sắt Vi Nhĩ dò xét trên dưới một vòng, từ ngạc nhiên chuyển thành lo lắng, thấy người kéo đến càng lúc càng đông, nàng lập tức gọi thị nữ đến đỡ Tô Vân Lạc dậy, “Nào, về cùng ta trước đã.”
Nơi ở của Sắt Vi Nhĩ được bố trí trang nhã xa hoa, trang sức nàng đang mang cũng tương đương với thân phận Công chúa, ngay cả bàn trong phòng ngủ cũng khảm ngà voi, có thể thấy đã hao phí rất nhiều tiền của. Mỹ nhân tóc vàng cau mày sai thị nữ cởi bỏ lớp áo ngoài dính đầy tro bụi của nàng ra, lau sạch tay mặt rồi đỡ Hồ cơ nằm xuống giường, đưa một chén sữa ấm cho nàng, “Rốt cục ngươi gặp phải quỷ ở đâu, đầu ngươi bị hỏng rồi à? May là không có mấy người nhận ra ngươi, không thì ngươi đã sớm bị nha sai bắt đi.”
Thấy mặt nàng tái nhợt lại có vẻ mất hồn mất vía, đôi mắt xanh lam băng giá của Sắt Vi Nhĩ xoay tròn hai vòng, bỗng tỉnh ngộ, “Chẳng lẽ ngươi nghe nói con chim oanh kia muốn gả cho Tả công tử nên giận đến nỗi đầu óc bị hỏng rồi?”
Có cái gì đó đang ong ong bên tai nàng, nàng giống như bị mất hết sức lực, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, “Cái gì?”
Sắt Vi Nhĩ mừng thầm lại thấy hơi lo lắng, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt nàng, “Dạo trước trong cung đã ban chiếu chỉ, chỉ hôn con chim oanh… Thẩm Mạn Thanh với Tả công tử, không phải mấy tháng trước nàng ta liều mạng cứu được tiểu thư phủ Tĩnh An Hầu sao? Bây giờ vết thương lành chiếu chỉ cũng đã ban, xem như đạt được ước muốn, rất nở mày nở mặt.”
Ngực nàng giống như một tấm vải bị xé rách, lòng bàn tay ẩm ướt, Tô Vân Lạc hốt hoảng, nàng giống như không nghe thấy gì, lại giống như đã hiểu rõ hết thảy. Tim như bị bỏng, đau đớn vô cùng, hô hấp cũng gian nan dị thường. Sắt Vi Nhĩ nắm chặt cổ tay của nàng liên tục nói gì đó, rồi lại cởi vạt áo của nàng ra, nhưng cũng không có chút tác dụng nào, một luồng chất lỏng có vị ngai ngái tuôn ra từ cổ nàng, tầm mắt Tô Vân Lạc trở nên đen kịt.
Hết chương 81.